NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 117

chân, qua mấy bàn tay dăn dở, đang mỗi lúc một vàng rộm dưới các lưỡi

lửa rơm xối phùn phụt.

- Chú Dậu ơi. Ra mà đánh tiết canh đi, không nó đông hết lại rồi đấy.
Nghe tiếng gọi, Dậu đưa cho thầy Quang Tình chiếc máy khoan tay, rồi

lồng ngay ra sân. Đã biết cách khoan, thầy Quang Tình tiếp tục công việc
Dậu đang làm dở. Lát sau, thầy xách chiếc máy ra sân thì Dậu đang cầm
chiếc muôi nhôm múc tiết trong cái nồi nhôm to đáy đen thui lần lượt rưới
vào hơn chục cái bát chiết yêu trong lòng đã lổn nhổn sụn băm vụn, đặt trên
hai cái mẹt, cạnh ba cái cái bếp lò mùn cưa lửa đang bốc cao vàng khé.

- Dậu thế mà được khối việc đấy a! Hóa ra chẳng nên oán trách thời gian

làm phó nhỏ hầu hạ dạ vâng bà chủ làm gì nhỉ?

Một bác thợ cầm chiếc điếu cầy vừa thổ khói vừa nói, có ý khích Dậu.

Quả nhiên, Dậu xong việc, đặt cái nồi đánh xoảng xuống đất, liền ngỏng
cổ:

- Thân phận giun dế thì còn dám oán trách ai. Mà người quân tử thì cũng

vậy, không trách trời, oán người, bác Diểu ạ. Người ta có tiền, người ta là
ông chủ bà chủ thì người ta hẳn là có quyền sai phái mình mà, bác!

- Thế có lần nào bà chủ gọi chú vào đấm lưng bóp vai bóp vế cho bà

không?

- Bác Diểu cứ đùa. Của bác Văn Chỉ em đâu dám xớ rớ vào.
- Thế bây giờ chú có dám không?
- Dám gì?
- Dám thế chứ còn dám gì?
- Bác Diểu định bảo em làm gì thì bác cứ nói cụ thể ra xem nào.
Há há... Bật lên mấy tiếng cười cùng lúc. Hóa ra tham gia cuộc trêu chọc

Dậu đâu chỉ có một bác thợ tên Diểu.

- Này, Dậu. Thế này nhé. Ngày mai, bà ấy xuống đây nhận hàng, nhân

tiện cùng bà ấy khiêng vác cái gì đấy, chú mày giả tảng vô tình vô ý đụng
nhẹ vào ngực bà ấy một cái xem sao đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.