NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 170

manh nhất.

“Chị nói với em một bí mật được không?” Vivien hỏi.

“Chị nói rồi mà.”

“Nói cái gì?”

“Một bí mật.” Khi quay đầu lại, Phương có thể nhìn vào lỗ tai của Vivien,
cái ống nhỏ và tối. “Ở Củ Chi.”

“Vậy là nói rồi.” Vivien gãi một vết cắn ở cổ. “Chị nghĩ mình có thể tới đây
và có thể thương ba mình.”

“Chị không thương ba hả?” Phương đưa tay chõi đầu lên. “Hay chị đã
không thương từ trước?”

“Với em thì thương ba là quá dễ.” Vivien thở dài. “Cũng dễ cho ba khi
thương chị nữa. Mà chuyện đời là phải vậy. Ba nhớ chị. Chị không nhớ ba.
Em có thương được người nào mà em không nhớ không? Em có yêu được
người mà em không biết không?”

“Em không chắc.” Một tràng những tiếng cười hinh hích và ha há vọng từ
ngoài hẻm vào, mấy bà già hàng xóm đang ngồi ở ngưỡng cửa nhà họ, tán
chuyện thiên hạ trước khi đi ngủ. “Nhưng em biết ba không dễ mà thương
được.”

“Phụ nữ không thể đem lòng thương một người mà cô ấy thấy tội nghiệp.
Phải không?”

“Em chưa từng đem lòng thương ai nên em không biết.” Tiếng rít của cổng
sắt vốn là cửa trước của phòng khách cho họ biết cha mẹ họ về. “Nhưng chị
nói điều đó sai rồi. Chị không đem lòng thương, chị chỉ muốn thương
người đó thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.