NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 168

ta có vẻ chỉ quan tâm đến việc xua đi bầy muỗi nhỏ đang lờn vờn xung
quanh.

Vào đêm áp chót Vivien ở Sài Gòn, chị với cha mình uống bốn ve rượu gạo
trong một nhà hàng Tàu ở Chợ Lớn. Sau khi về nhà, ông đi dạo với vợ để
cho nhẹ cái đầu say lơ mơ trong khi Hạnh và Phúc lăn ra khoảng sàn đã trải
nệm trong phòng khách, chỗ ngủ của chúng cạnh mấy cái xe gắn máy. Trên
gác, sau khi Vivien đóng cửa dẫn qua phòng mà Phương ngủ chung với cha
mẹ, chị kéo một trong những vali đỏ tía dưới gầm giường của Phương ra.
Vali đó từng chất đầy những món quà của Vivien và má chị, từ quần jean,
áo sơ mi tới thuốc men và đồ trang điểm, đến cả dầu gội và dầu dưỡng ẩm
được đóng chai ở Mỹ và do đó có giá trị hơn thứ cùng nhãn hiệu nhưng
được đóng chai trong nhà máy địa phương. Bây giờ cái vali đó đầy đồ lưu
niệm, một búp bê bằng sứ mặc áo dài lụa cho má của Vivien, những chiếc
xe xích lô bằng gỗ tếch khắc tạc thủ công cho hai đứa em, một chai rượu đế
ngâm rắn hổ cho cha dượng, và, cho các bạn cô là mấy cái áo thun in khuôn
mặt hiền từ của Hồ Chí Minh. Nhưng khi Vivien mở vali, cô không lấy ra
những món kỷ niệm đó hay vật dụng cá nhân của mình. Thay vào đó, sau
khi lục lọi tuốt bên dưới, cô lôi ra một túi nhỏ màu hồng, ít nhiều nhăn
nheo do vận chuyển, và đưa nó cho Phương.

“Chị có món cuối cùng này cho em gái nhỏ,” Vivien nói. “Chị không chắc
có nên đưa cho em không, nhưng vì chị đã chuẩn bị trước.”

In trên mặt túi là dòng Victoria’s Secret bằng kiểu chữ viết tay. Bên trong là
áo nịt ngực ren đen và quần lót ren đen, một quần lót lọt khe mỏng manh
thay vì thứ bằng vải bông phủ kín mít, gây ngứa ngáy mà má Phương vẫn
mua cho cô nguyên hộp cả tá.

“Em không mặc được thứ này đâu!” Phương nói, mặt ửng đỏ. “Mang tiếng
chết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.