NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 169

“Thôi mà, mặc thử coi,” Vivien lôi trong túi ra cái quần lót nhỏ xíu gần như
không tồn tại và ấn vào tay Phương. “Chị không tưởng tượng nổi là em
đang xài mấy thứ cổ lỗ sĩ đó.”

Phương lưỡng lự một lát. Nhưng Vivien là chị cô và là bác sĩ, cũng chẳng
có lý do gì phải mắc cỡ. Cô lẹ làng tuột bộ đồ ngủ bằng tơ nhân tạo và đồ
lót bằng vải thô, và cũng nhanh như vậy tròng quần lót và áo ngực mới vào.
Vivien gật gù tán thưởng và nói, “Giờ trông em hấp dẫn dễ sợ. Cậu nào
thấy được em mặc thứ này là may mắn lắm”.

“Ba má không cho em mặc thứ này đâu.” Phương ngần ngại, nhưng rồi
cũng thò tay lấy cái gương cầm tay treo ở cái đinh trên tường. Sự cọ xát của
lớp ren trên da thịt và hình ảnh thân thể gần như trần truồng của cô, với
trang phục khiêu gợi như thế, thật kích động. “Chỉ thứ gái hư mới mặc thứ
này.”

“Ðến lúc em nên hư rồi,” Vivien nói, ngáp dài. “Chúa ơi, em hăm ba rồi!
Em thậm chí còn không muốn biết chị làm gì lúc hăm ba.”

Ngay cả khi đã mặc lại bộ đồ ngủ, cô vẫn thấy rõ hình ảnh mình trong
gương, những phần da thịt phô bày sau mảnh trang phục mỏng manh. Cô
kéo tấm màn ngăn cách phần của cô với khu của cha mẹ và chui vào
giường cùng Vivien, lúc đó đã cất vali và mặc bộ đồ ngủ của chị. Nằm đó
với cánh tay kề bên nhau, cô cảm thấy món quà của bà chị đã khiến cho
mối quan hệ của họ nhiều thân mật và tin tưởng hơn.

“Tới Chicago thì đầu tiên chị làm gì? Gọi cho má chị hả?”

“Chạy xe một mình một hồi thiệt lâu. Chị nhớ cái xe của chị.”

“Em thậm chí không quen ai có xe hơi.”

Vivien nhìn lên cái quạt trần đang khuấy động bầu không khí oi ả của một
đêm ẩm ướt tiêu biểu. Ô cửa sổ mở chỉ đón được những cơn gió mong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.