NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 173

“Chưa.”

“Em chưa gặp anh chàng nào em thích sao?”

“Em không muốn có bất cứ ràng buộc nào,” Phương nói chắc nịch. “Em
không muốn có ai níu em lại.”

“Khỏi cái gì?”

Ở trung tâm công viên là một cái hồ có hình dạng như cái dĩa, những xuồng
đạp nước như những vụn bánh nổi trên mặt cái dĩa đó. Khu vực chạy nhô ra
mặt hồ là chỗ họ đến lúc giữa trưa, một nhà hàng có hình đầu rồng, chia đôi
vùng nước như chuyến lên đường ngày mai của Vivien sẽ chia đôi mọi
người lần nữa thành người ở lại và kẻ ra đi.

“Giờ em nói chị nghe một bí mật được không?”

Vivien mỉm cười, “Chắc chắn rồi.”

Phương tìm lời lẽ để nói điều mà cô chưa từng nói với ai trước đó, chuyện
một ngày kia cô cũng có thể lên đường, vì Sài Gòn buồn chán và bản thân
đất nước này cũng không đủ lớn cho những khát khao trong lòng cô. “Em
muốn được giống như chị,” Phương nói, nắm chặt tay bà chị trong tay
mình. “Em muốn tới Mỹ, trở thành bác sĩ và giúp đỡ người ta. Em không
muốn dùng đời mình phục vụ bàn ăn người khác. Em muốn người ta phục
vụ mình. Em muốn du lịch tới bất cứ chỗ nào em muốn, bất cứ lúc nào em
muốn. Em muốn trở lại đây và biết mình có thể ra đi. Nếu ở lại đây em sẽ
cưới anh chàng nào đó chẳng có tương lai và sống với gia đình anh ta, rồi
sớm có hai con và ngủ trong căn phòng mà cùng một lúc em có thể chạm
được cả hai bức tường. Em nghĩ mình không chịu nổi cảnh đó. Em thực
tình không chịu nổi. Chị có bao giờ cảm thấy như thế không?”

“Ồ Chúa ơi,” Vivien thốt lên, nhìn lên trần của toa đu quay. Phương đã hy
vọng thấy vẻ nhiệt tình và có thể chấp nhận vẻ miễn cưỡng, bối rối, hoặc vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.