NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 175

hơn nói rằng chị không phải bác sĩ. Nói để em biết thôi, toàn bộ câu chuyện
về chị là bác sĩ nhi khoa là ý của má chị chứ không phải của chị.” Toa đu
quay đã lên tới đỉnh, có thể thấy rõ một con voi bị xiềng ở cổ chân tuốt bên
dưới, một đồ chơi lên dây cót khật khưỡng tới lui. “Má chị cũng biểu đừng
hẹn hò với sếp của chị, nhất là khi ông ấy đã có vợ.”

“Sếp của chị? Ông dính gì trong chuyện này?”

“Ổng nói nó chẳng phải tại chị, nó tại nền kinh tế,” Vivien khóc. “Em có
bao giờ nghe chuyện gì ngu ngốc như vậy không?”

“Không,” Phương nói. “Trước đây chưa từng có ai cắt đứt quan hệ với em.”

“Chuyện đó xảy ra cho mọi người mà.” Mắt Vivien rươm rướm. “Thế là chị
nghĩ chuyện về đây. Một lý do ngốc nghếch, phải không?”

“Em tưởng chị về đây thăm cả nhà.”

“Ðó cũng là một phần.”

“Còn tiền bạc tiêu xài chị lấy đâu ra?” Phương không nhớ rõ được bà chị đã
xài hết bao nhiêu, nhưng cô biết nó cỡ mấy ngàn đô. Chỉ mớ phong bì quà
tặng mà Vivien phân phát vào tối đầu tiên ở Sài Gòn cũng hết sáu trăm cho
ông bà Lý, thêm hai trăm cho Phương và hai đứa em mỗi đứa một trăm.
“Rồi toàn bộ các bữa tối với vé vào cửa? Chuyến du lịch Ðà Lạt và Vũng
Tàu?”

“Ở Mỹ, người ta trả mình khoản trợ cấp khi cho mình nghỉ việc. Ngay cả
tiếp tân cho công ty lớn cũng kiếm được tấm chi phiếu kha khá.” Vivien mò
mẫm trong ví khi toa của họ tiếp tục xuống thấp. “Chị cũng có thẻ tín dụng.
Chị không phiền chuyện tiêu tiền. Chị muốn cho em thấy một quãng thời
gian vui sướng. Em chưa từng đi đâu cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.