NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 174

hạ cố, nhưng cô không dự trù cho vẻ hoảng loạn trên mặt chị cô. “Chị đã
nói với bà ấy nên nói thật với mọi người nhà bên này đi mà.”

Tàu lượn siêu tốc lao xuống theo đường ray, các hành khách rú lên. Khi
Vivien chuyển đổi tư thế ngồi và rút tay ra, cánh tay chị rời khỏi vai
Phương phát ra âm của sức hút dính ẩm ướt, không khí chẳng mát hơn gì
dưới kia.

“Chị đang nói về ai vậy?”

“Má chị.” Vivien hít một hơi dài và lại nhìn ra ô cửa sổ chấn song. “Em có
biết rằng khi tới đất Mỹ, má nói với chính phủ rằng má mới hăm lăm
không?”

“Vậy à?” Một giọt mồ hôi lăn xuống tới thắt lưng Phương.

“Bà đã ba mươi.”

“Em hiểu được phụ nữ làm thế.”

“Má chị cũng khai với chính phủ rằng bà góa chồng.” Vivien quay lại nhìn
vào ánh mắt của Phương. “Má chị đã nói dối khi kể với ba mình rằng chị là
bác sĩ.”

Phương chớp mắt. “Chị không phải bác sĩ hả?”

“Chị là nhân viên tiếp tân đang thất nghiệp. Chị bị mất việc ngay cái tháng
trước khi chị qua đây. Má chị với ba dượng đâu có cái nhà nào ở ngoại ô
đâu. Họ sống trong một căn hộ chung vách ở West Tulsa. Và má chị chẳng
làm chủ mỹ viện Nice Nail gì cả. Bà ấy làm chuyên viên thẩm mỹ ở đó.”

“Vậy tại sao phải nói với nhà em rằng chị là bác sĩ?”

“Bởi vì cả nhà muốn biết chị kiếm mỗi tháng được bao nhiêu, rồi chị trả thế
chấp bao nhiêu, rồi cái xe tốn hết bao nhiêu. Chỉ trả lời khơi khơi thì dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.