NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 66

đến lúc cặp tân hôn rời đi bà mới thấy thư thái, thở ra lâu hết mức cho phép
của tấm áo dài nhung bó sát.

“Má cô dâu nói với em rằng hai đứa nó hưởng tuần trăng mật đầu tiên ở
Paris.” Bà múc một càng tôm hùm vào đĩa của giáo sư. “Tuần thứ nhì
chúng đến vùng biển Riviera.”

“Vậy sao?” Tôm hùm rang me là món ưa thích của giáo sư Khanh, nhưng
tối nay ông nghi ngại nhìn cái càng tôm đang chĩa vào mình. “Người Pháp
gọi Vũng Tàu là gì vậy nhỉ?”

“Cap Saint Jacques.”

“Mình có một thời gian thật vui ở đó. Phải không?

“Lúc đó anh mới bắt đầu nói chuyện với em.”

“Ai mà không bối rối khi ở gần em,” giáo sư lầm bầm. Bốn mươi năm
trước, khi bà mười chín và ông băm ba, họ hưởng tuần trăng mật tại một
khách sạn ven biển ở đó. Chính trên ban công căn phòng của họ, dưới vầng
trăng tròn, sáng, nghe tiếng những người Pháp ca hát và la hét bên bãi biển,
giáo sư đột nhiên bắt đầu nói chuyện. “Tưởng tượng đi!”, giọng đầy mê
hoặc khi ông khởi sự nói về thể tích Thái Bình Dương tương đương thể tích
mặt trăng như thế nào. Khi xong chuyện đó, ông nói tiếp về loài cá lạ ở
những khe biển sâu và về bí ẩn không giải thích được của những con sóng
sát thủ. Nếu sau một lát bà không theo kịp những điều ông nói, thì cũng
chẳng quan trọng gì, vì lúc đó thanh âm giọng nói của ông đã làm bà xiêu
lòng, với sự an toàn trong âm điệu chừng mực của nó y như lần đầu tiên,
khi bà nghe trộm từ dưới bếp của gia đình trong lúc ông giải thích cho cha
bà về luận án của ông nghiên cứu về nhiệt động lực học của dòng hải lưu
Kuroshio.

Bây giờ những ký ức của giáo sư dần lẻn rời xa ông, và đi theo chúng là
những câu văn dài mà ông từng ưa thích. Khi ban nhạc chuyển qua bài I’d

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.