NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 67

Love You to Want Me, ông nới lỏng cà vạt thắt theo kiểu Windsor và nói,
“Nhớ bài này không?”

“Có gì trong đó?”

“Tụi mình nghe nó hoài. Trước khi mấy con mình ra đời.”

Bài hát chưa có mặt khi bà mang thai lần đầu, nhưng bà Khanh nói, “Ðúng
rồi.”

“Mình nhảy đi.” Giáo sư chồm tới sát hơn, gác một cánh tay trên lưng ghế
của bà. Một dấu ngón tay in mờ mờ trên một tròng kính của ông. “Em luôn
nhất quyết mình phải nhảy khi nghe bài này mà, Yến.”

“Ồ?” Bà Khanh nhấp chậm rãi ly nước của mình, che giấu nỗi ngạc nhiên
khi được kêu bằng tên của người khác. “Mình từng nhảy hồi nào?”

Giáo sư không trả lời, vì đoạn điệp khúc hợp ca cất cao đã khiến ông đứng
dậy. Khi ông bước tới sàn nhảy lát gỗ, bà Khanh nắm vạt sau của chiếc áo
khoác xám có sọc mảnh của ông. “Thôi đi!” bà nói, kéo mạnh tay. “Ngồi
xuống đi!”

Với một cái nhìn tổn thương hướng vào bà, giáo sư nghe lời. Bà Khanh biết
rõ những khách khác trong bàn đang nhìn họ. Bà giữ cho mình hết sức bình
thản, không nhớ ra bất kỳ phụ nữ nào tên Yến. Có lẽ Yến là một người
quen cũ mà giáo sư chưa bao giờ thấy cần nhắc đến, hoặc là bà ngoại mà bà
Khanh chưa bao giờ được gặp và bà cũng không nhớ được tên, hoặc là một
cô giáo tiểu học mà ông từng có lúc say mê. Bà Khanh đã sẵn sàng cho
nhiều chuyện, nhưng không hề sẵn sàng cho những người chưa quen biết
hiện ra từ tâm trí của giáo sư.

“Bản nhạc sắp hết rồi,” giáo sư nói.

“Mình sẽ nhảy khi về nhà. Em hứa đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.