NGƯỜI TÌNH - Trang 27

trò hề này, tính chất không nghiêm chỉnh này, bởi vì bà, điềm đạm như một
góa phụ, mặc toàn những màu tối sậm trông như một người nữ tu xuất viện,
bà không chỉ chấp nhận nó mà thôi, bà còn yêu thích nó nữa.
Sự liên hệ với sự nghèo khổ còn ở nơi đó, nơi chiếc mũ đàn ông nữa, bởi vì
tiền bạc cũng cần phải được mang về nhà, cần được mang về nhà một cách
nào đó. Chung quanh bà là những vùng hoang dã, trống vắng. Những đứa
con trai là những vùng hoang dã, chúng không bao giờ làm gì cả. Ðất mặn
cũng là một vùng hoang dã, tiền bạc mất đi không bao giờ trở lại, và mọi
chuyện đều chấm dứt thật sự. Thứ duy nhất còn lại là đứa con gái này, nó
đang trưởng thành, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ tìm ra cách nào đó để mang
về nhà khoản tiền nào đó. Ðó là lý do tại sao, dù rằng cô gái không biết
điều đó, đó là lý do tại sao bà mẹ để mặc cô gái đi ra ngoài, ăn mặc như
một cô điếm nhỏ. Và đó là lý do tại sao đứa bé đã biết cách làm thế nào để
chuyển hướng sự quan tâm của người ta vào nó thành sự quan tâm mà nó
hướng đến tiền bạc. Ðiều đó làm cho bà mẹ cô gái mỉm cười.
Mẹ cô gái không dừng cô lại khi cô thử làm ra tiền. Cô bé nói, Con hỏi xin
anh ta năm trăm đồng để chúng ta có thể trở lại Pháp. Mẹ cô nói, Tốt quá,
đó là cái mà chúng ta sẽ cần đến để ổn định chỗ ở bên Paris, chúng ta sẽ có
thể xoay sở được, bà nói, với năm trăm đồng. Cô bé biết rằng điều cô đang
làm là điều mà mẹ cô muốn chọn lựa để cô làm, nếu cô dám, nếu cô có đủ
sức mạnh, nếu nỗi đau khổ không hiện diện trong ý nghĩ cô mỗi ngày, làm
cô kiệt sức.
Trong những quyển sách tôi viết về tuổi nhỏ của tôi, bất chợt tôi không thể
nhớ những gì tôi đã bỏ qua, những gì tôi đã nói đến. Tôi nghĩ tôi viết về
tình yêu của chúng tôi đối với mẹ, nhưng tôi không biết là tôi còn viết về
chuyện chúng tôi đã thù ghét bà như thế nào nữa, hoặc viết về tình yêu của
chúng tôi đối với nhau và cả lòng thù hận ghê gớm của chúng tôi nữa. Câu
chuyện gia đình tầm thường đầy hư hoại và chết chóc đó, chính là câu
chuyện của gia đình chúng tôi đã xảy ra một cách nào đó, trong tình thương
và trong thù hận. Và đó cũng là câu chuyện mà tôi vẫn không thể nào hiểu
được cho dù tôi đã cố gắng đến thế nào đi nữa, nó vẫn vượt quá tầm tay tôi,
lẫn trốn ngay trong những chốn sâu thẳm của thịt xương tôi, mù lòa như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.