NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 146

Trên chiếc giường cạnh giường cô, Hélène Lagonelle đang ngủ.

Cô bé không đánh thức bạn. Cả cô nữa cô bé, vừa nhắm mắt lại, là cô

cũng chìm vào giấc ngủ chung, say sưa choáng váng, của trẻ thơ.

Căn hộ độc thân.

Họ nằm trên giường, người nọ sát vào người kia. Họ không nhìn nhau.

Nỗi đau của người Hoa khủng khiếp. Với cô bé nỗi sợ Long Hải bắt đầu
nảy sinh hầu như mọi tối trong căn hộ độc thân. Nỗi sợ sẽ chết vì điều ấy.

Tối nay cô nói với anh về Hélène Lagonelle. Cô bảo là cô muốn đưa bạn

đến đây. Muốn anh chiếm đoạt cô ấy. Nếu cô yêu cầu Hélène Lagonelle, cô
ấy sẽ đến.

“Em rất muốn điều đó, muốn anh chiếm đoạt cô ấy như thể em tặng cô

ấy cho anh… Em muốn điều đó trước khi ta chia tay nhau.”

Anh không hiểu. Cứ như thể anh thờ ơ trước lời lẽ của cô. Anh không

nhìn cô. Cô vừa nói vừa khóc. Anh nhìn đi nơi khác, đường phố, đêm tối.

Cô bảo, “Sẽ từa tựa như đó là vợ anh… như thể cô ấy là người Hoa… và

cô ấy thuộc về em còn em tặng cô ấy cho anh. Em thích yêu anh với nỗi
đau khổ ấy nơi em. Em ở đó cùng với hai người. Em nhìn. Em cho phép
anh phụ bạc em. Hélène mười bảy tuổi. Nhưng cô ấy chẳng biết gì hết. Cô
ấy đẹp như em chưa từng thấy. Cô ấy còn trinh. Cô ấy khiến người ta phát
điên… Cô ấy chẳng biết như thế. Chẳng gì hết, cô ấy chẳng biết gì hết”.

Người Hoa lặng thinh. Cô bé gào lên, “Em ham muốn cô ấy cho anh,

nhiều lắm… và em tặng cô cho anh… Anh có hiểu hay không nào?...

Cô đã gào lên. Người Hoa nói một mình. Anh không nói về Hélène mà

về nỗi đau của anh.

“Anh không hiểu gì nữa hết, anh không hiểu làm sao chuyện đã xảy ra…

làm sao anh đã chấp nhận điều ấy ở cha anh, để ông sát hại con trai ông
như ông đã thực hiện.”

Thinh lặng. Cô bé nằm lên thân thể người tình. Cô đánh anh. Cô gào lên,

“Cả cô ấy nữa, Hélène, cô ấy rất buồn… thậm chí cô ấy chẳng biết là mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.