Làn mưa gió mùa thẳng tắp và chỉ thế mà thôi, làn mưa thẳng tắp trong
toàn bộ hình ảnh. Thẳng tắp như không ở bất cứ nơi nào khác.
Dòng sông u tối, rất gần. Bề mặt của sông. Làn da của sông. Trong sự
trống trơn lồ lộ của một đêm quang quẻ (đêm tương đối).
Mưa. Trên đồng ruộng. Trên dòng sông. Trên thôn làng của những mái
nhà tranh. Trên những khu rừng ngàn năm tuổi. Trên những dãy núi ven
nước Xiêm. Trên gương mặt ngẩng lên của những đứa trẻ đang uống nước
mưa.
Các vịnh An Nam, Bắc Kỳ, Xiêm, nhìn từ trên cao.
Mưa ngừng rơi và rút khỏi bầu trời. Sự trong trẻo thế chỗ cho mưa, trong
veo như một bầu trời không gợn mây.
Bầu trời không gợn mây.
Những đứa trẻ và những con chó vàng đang canh gác, đang ngủ giữa
nắng trước những ngôi nhà tranh vắng vẻ không người.
Xe hơi Mỹ của các triệu phú chạy chậm lại qua những ngôi làng này vì
lũ trẻ.
Những đứa trẻ, dừng bước, đang nhìn, mà không hiểu.
Xóm làng của những ghe thuyền. Ban đêm. Ban ngày. Buổi sáng. Dưới
mưa.
Những người nông dân nối đuôi nhau đi chân đất trên các bờ ruộng. Từ
hàng ngàn năm nay.
Trò chơi của những đứa trẻ và những con chó vàng. Sự hòa trộn của
chúng. Vẻ đẹp đáng yêu tuyệt vời của tính cộng đồng giữa chúng.
Cả vẻ đẹp, bối rối lòng người, của những bé gái mười tuổi ăn mày những
đồng tiền kẽm ở chợ làng.
Và cả những lớp diễn bằng lời cũng sẽ xen vào: Những câu nói thuộc
loại khái quát không có ảnh hưởng đến bộ phim, nói về mùi hương vùng