NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 36

“Điều gì ở người phụ nữ ấy khiến em thích đến thế…”

Cô nghĩ ngợi. Cô chưa từng đặt ra cho mình câu hỏi này. Cô bảo, “Em

cho là, câu chuyện”.

Họ băng qua một miền đất khác của hành trình. Làng mạc đông đảo hơn,

đường sá tốt hơn. Xe lăn bánh từ từ hơn.

Anh bảo, “Ta sắp đến Chợ Lớn. Em thích Sài Gòn hay Chợ Lớn?”.

Cô mỉm cười, “… em chỉ biết các nhiệm sở nơi hẻo lánh thôi… còn anh,

anh thích chứ…?”.

“Phải. Anh yêu Chợ Lớn. Anh yêu Trung Hoa. Chợ Lớn đó cũng là

Trung Hoa. Ở New York và ở San Francisco, thì không.”

Họ im tiếng. Anh nói tiếp với người tài xế.

Anh bảo cô bé là người tài xế biết ký túc xá Lyautey ở chỗ nào.

Họ nhìn cảnh bên ngoài, nhìn thành phố đang tới gần.

Họ sắp chia tay nhau. Giờ đây cô nhớ lại việc nói năng khi ấy sao mà

khó khăn, mà ác nghiệt đến thế. Không thể tìm ra từ ngữ bởi ham muốn quá
mãnh liệt. Họ không nhìn nhau nữa. Họ tránh bàn tay nhau, đôi mắt nhau.
Chính anh áp đặt sự thinh lặng này. Cô đã bảo rằng chỉ riêng sự thinh lặng
ấy, những từ ngữ mà sự thinh lặng ấy tránh né, ngay cả cách ngắt, nhấn, sự
lơ đãng của nó, cả trò chơi ấy nữa, tính trẻ thơ nơi trò chơi và những dòng
nước mắt của nó, tất cả những cái đó đã có thể khiến người ta nói rằng đây
là một mối tình.

Họ còn ngồi trên xe đi khá nhiều thời gian nữa. Mà không nói với nhau

gì cả. Cô bé biết rằng anh sẽ không nói gì nữa hết. Cùng theo cách ấy anh
biết là cô cũng vậy.

Câu chuyện đã ở đó rồi, đã không sao tránh khỏi rồi.

____________________________

Chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.