những vật vô hình? Khi trở lại bình thường, lại nói lảm nhảm. Cô ta phải
gắng sức để nhận ra nhà cửa và cả tôi.
Anh ta dụi điếu xì gà và nhìn lên với vẻ thất vọng cố hữu.
- Nếu chị không bệnh thì chị giả bộ.
Anh ta giơ bàn tay nung núc thịt lên như để nhận đứng một ý kiến nào đó.
- Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Tôi kín đáo trông chừng nàng. Có lần tôi
theo dõi thấy nàng đi vào rừng và im lặng nhìn hồ nước, không cử động
suốt hai giờ. Nàng ngắm nhìn làng nước.
- Ðiều này không có gì quan trọng.
- Tôi nghĩ khác. Nàng nhìn mặt hồ một cách chăm chú và nghiêm túc,
dường như bên dưới có gì quan trọng. Buổi tối nàng lại cho biết là suốt
ngày không đi đâu. Tôi không cho biết là đã theo dõi cô ấy.
Flavières lần hồi tìm thấy lại hình ảnh của người bạn học cũ, và sự kiện này
kích động anh. Sau cùng anh nói:
- Chúng ta nên logic một chút. Có thể chị lừa dối anh, hoặc chị bệnh, hoặc
bởi một lý do nào đó chị muốn dấu anh.
Gévigne lấy ngón tay gạt tàn thuốc, cười ảo não:
- Tôi cũng suy luận như anh. Có điều tôi tin chắc là Medeleine không lừa
dối tôi và giáo sư Lavarenne đã xác nhận cô ấy bình thường. Không ai giả
bộ kỳ quặc như vậy. Nhưng tại sao nàng lại giấu tôi, để làm gì? Không ai
bỏ cả hai giờ trong rừng để không làm gì cả. Tôi chỉ cho anh biết chi tiết
này trong rất nhiều chi tiết khác.
- Anh có cho chị ấy rõ?
- Dĩ nhiên có. Tôi hỏi nàng cảm thấy thế nào khi tự dưng lại mơ mộng
không đâu.
- Chị trả lời sao?
- Nàng kêu tôi đừng lo lắng, cũng không có mơ mộng gì. Nhưng tình hình
hiện tại làm tôi lo âu lắm.
- Chị chẳng có vẻ gì phiền muộn?
- Không hẳn. Có điều tôi cảm thấy cô ấy lo sợ. Tôi thuật chuyện này có thể
làm anh buồn cười. Anh còn nhớ cuốn phim Ðức mình xem vào thời 23- 24
gì đó, cuốn phim Jacob Biehme.