NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 102

bô đại tiện kia mà!”.

“Mẹ ơi! Con hết đường để đối đãi với người ta rồi!”. - Tôi kêu với mẹ.

Mẹ tôi bảo: “Con trai ơi! Chấp nhận mệnh vậy thôi! Mệnh bắt phải như

thế nào thì phải chấp nhận như thế thôi!”.

Tôi tiếp tục kêu: “Mẹ ơi! Cả nhà ta tại sao chỉ có mình con phải chịu

nhục nhã như thế này? Nửa đời người rồi mà cái kiếp chịu nhục vẫn chưa đổi
thay sao?”.

Mẹ nói: “Con trai ơi! Con chịu thế đã có thấm gì? Trong những năm

sáu mươi, mẹ lấy trộm thức ăn cho ngựa của đội sản xuất nên đã bị lão Lý thủ
kho treo lên mà đánh. Lúc ấy mẹ nghĩ, nếu được thả xuống thì đâm đầu vào
gốc cây mà chết, thế là xong. Nhưng đến khi được thả xuống thì lại bò mà trở
về nhà. Bác gái anh đi xin cơm ở thôn Tây, đi đến nhà của một gia đình mắc
bệnh hủi, thấy trên bàn vẫn còn một chiếc bát, trong đó còn lại nửa bát miến
đang ăn dở. Thức ăn thừa của người hủi có đáng sợ không hả anh? Nhưng
bác gái lại nhào đến, dùng tay bốc lấy bốc để mà nhét vào mồm, vừa nuốt
vừa sợ người ta trông thấy thì chửi cho! Anh gặp những chuyện đó kể ra cũng
có gì là quá nhục nào? Mẹ thấy anh càng ngày càng mập lên rồi đó, không
hưởng phúc, sao lại mập được? Con trai ơi, anh đang hưởng phúc, đừng nên
trong phúc mà không biết đó là phúc!”.

Tôi suy nghĩ rất lâu về những lời của mẹ và dần dần bình tâm trở lại.

Đúng rồi, những gì gọi là tự tôn, là thể diện đều là chuyện sau khi ăn no. Đối
với một người sắp chết thì bát miến thừa của người mắc bệnh hủi lại là thứ
quý giá nhất, đương nhiên cũng có người thà chết còn hơn ăn miến của người
Mỹ, nhưng họ là những con người vĩ đại. Còn như tôi đây cũng giống như
một loài động vật (chó hoặc lợn chẳng hạn) thì những gì gọi là tự tôn, thể
diện cứt chó ấy chỉ đem lại phiền phức cho chính mình mà thôi!

2. Dáng ăn hùng hổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.