NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 104

vùi cho có lệ. Rất nhiều những con chó mắt đỏ đói lả đứng chờ sẵn một bên,
người vừa quay lưng là chó đã lôi được xác lên khỏi mặt đất. Nghe đồn rằng
lão Mã Tứ đã từng cắt thịt đùi của người vợ đã chết mà nướng ăn, chuyện
này có hay không rất khó xác minh, bởi cũng chỉ mấy ngày sau là lão ta đã
chết. Lương thực đi về đâu nhỉ? Lương thực chui vào mồm ai hết cả rồi?
Người quê tôi vốn hiền lành chân thực, cho dù có chết đói cũng không hề
dám tha phương cầu thực. Sau đó người ta kháo nhau rằng, có một loại đất
trắng ở vùng trũng phía Nam có thể ăn được, bèn đổ xô nhau đi đào về mà
ăn, ăn vào không lấy ra được, chết thêm một số nữa, do vậy mà hết dám ăn
đất. Lúc ấy tôi đã đi học. Mùa đông, trường kéo về một xe than đá sáng lấp
lánh, đúng là loại than đá tốt. Có một bạn học mắc bệnh lao họ Đỗ bảo tôi
rằng, than đá rất thơm, càng nhai càng thơm, thế là chúng tôi cùng nhau ra
bốc than đá mà ăn, quả nhiên càng nhai càng thấy thơm. Lúc lên lớp, cô giáo
viết trên bảng, chúng tôi ngồi dưới nhai than, tiếng nhai rạo rạo vang lên khắp
phòng. Cô hỏi các em đang ăn gì vậy, khi nhìn thấy mồm đứa nào cũng đen
nhẻm, cô bèn phê bình: Than đá sao lại có thể ăn được? Chúng tôi cãi: Thơm
cực kỳ, nếu cô không tin cứ thử một miếng thì biết. Cô giáo họ Du, cũng
đang rất đói, gương mặt vàng võ khiến chúng tôi có cảm giác râu cô sẽ mọc
ra tua tủa, đói có thể biến cô thành đàn ông lắm chứ? Cô giáo nghi ngờ hỏi
lại, sao lại ăn than đá được nhỉ? Một bạn gái mở cặp lấy ra một thỏi đưa cho
cô giáo, cô đưa lên miệng cắn một chút nhỏ, nhấm nháp, cuối cùng cũng đưa
lên mồm cắn một miếng to và bắt đầu nhai ngon lành. Cô giáo nói: Thơm
lắm! Chuyện này nghe có vẻ hoang đường quá, ngay cả lúc này tôi cũng có
cảm giác là nó không hề trung thực, nhưng năm ngoái tôi đã nghe ông Vương
kể chuyện. Ông Vương kể rằng: Khi mà những chiếc mồm của chúng mày
đang ngáp ngáp chờ chết thì may sao, Nhà nước lại có một đợt cứu tế: Bánh
đậu, mỗi người nửa cân, sữa đóng bánh mỗi người được phân một thỏi to
bằng hạt hạnh nhân, ngậm trong miệng không nỡ nuốt nhưng hình như nó tự
biến mất trong cổ họng. Ông Tôn, người hàng xóm tôi đã ăn hai cân bánh đậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.