NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 105

liền, nghẹn, uống nước vào, bánh đậu nở ra, bao tử chịu không nổi, chết ngay
sau đó. Mười mấy năm sau, nhớ về thời kỳ này, mẹ bảo lúc ấy bao tử con
người mỏng như một tờ giấy, không có chút mỡ nào bên trong. Người lớn bị
phù thũng, trẻ con lớp một như chúng tôi thì bụng to như cái trống nhưng da
bụng lại trong suốt, những khúc ruột non ruột già bên trong có thể thấy được
hết. Đang tuổi ăn tuổi lớn, những đứa trẻ sáu bảy tuổi như chúng tôi lúc ấy có
thể uống một lúc đến sáu bảy bát canh toàn rau.

Cuộc sống sau đó có tốt lên một chút, có thể nói là nửa năm ăn cám

nửa năm ăn cơm. Chú tôi đã mua được một bao bánh hạt bông ép bằng cách
gõ cửa sau nhà người khác, vất trong góc nhà, mỗi lần thức giấc nửa đêm để
tiểu tiện, tôi vẫn không quên lén nhón một mẩu đem về đến tận ổ ngủ và nhai
từ từ trong đêm, ngon quá!

Tất cả gia súc trong đội lần lượt chết vì đói, đội sản xuất bèn đặt một

chiếc nồi thật lớn trong trụ sở đội và rửa ráy qua loa chuẩn bị bỏ chúng vào
nồi ninh nhừ. Một đám trẻ con ngửi thấy mùi động vật chết nên đã tề tựu
chung quanh chiếc nồi. Có một thằng có biệt danh là “Vận Thâu” cầm đầu
chúng tôi hát vang:

Chửi thằng Lưu Biểu đầu quá to,
Bố mày mười lăm, mẹ mày mười sáu,
Cả đời chưa có lấy một bữa no,
Chỉ giữ xương trâu gặm bo bo.

Đội trưởng sản xuất vung gậy đuổi chúng tôi chạy tứ tán, nhưng làm

sao đuổi chúng tôi được khi mùi thịt động vật chết hấp dẫn đến như vậy.
Dưới mắt đội trưởng, chúng tôi chỉ là một đàn nhặng không hơn không kém.

Thừa lúc đội trưởng đội sản xuất đi vào nhà xí, chúng tôi nhào tới. Anh

hai tôi khoắng được một chiếc chân ngựa vội vàng vác chạy về nhà, chẳng
khác nào ôm một đống tài sản trong lòng. Đốt một đống lửa nhỏ lên để thui
lông trên chân ngựa, bổ ra rồi bỏ vào nồi ninh. Nước ninh chân ngựa thơm
lừng, đến nay vẫn chưa thể quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.