NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 163

thì gieo họa cho tổ tông thôi! Mẹ thở dài nói: Cũng uổng phí cho con lắm, có
đầu óc như vậy mà ngày nào cũng quanh quẩn với con trâu con dê!

Hồi âm của Bộ trưởng khiến cho mộng đại học của tôi ngày càng trở

nên điên cuồng hơn. Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng, nếu tôi có khổ
hơn cả một con trâu cũng chẳng trông chờ gì vào sự tiến cử của bần hạ trung
nông để vào đại học. Lúc ấy, chuyện cử tuyển theo đề nghị của bần hạ trung
nông chẳng qua là những lời nói suông, mỗi năm được phân cho mấy chỉ tiêu
phân phối thì làm sao lọt qua tay của con em cán bộ lãnh đạo công xã, hạnh
phúc ấy căn bản chẳng đến phận của con em nông dân, đừng nói là kẻ như tôi
vốn xuất thân từ tầng lớp phú nông, ngay cả tiểu học mà không tốt nghiệp nổi
nữa là. Do vậy mà tôi nghĩ đến chuyện đi bộ đội. Trong quân đội, chỉ cần làm
việc cho thật tốt là có thể được cử tuyển vào đại học. Cho dù không vào được
đại học, làm một cán bộ quản lý cũng là một con đường tươi sáng vô cùng.

Sau bốn năm liên tục nỗ lực, khi tròn 21 tuổi tôi được gọi nhập ngũ. Đó

là một ngày tháng 2 năm 1976. Trong quân ngũ, tôi làm việc cật lực đến độ
không thiết gì đến bản thân. Dọn cầu tiêu, đào phân lợn, “phản kích hữu
khuynh”. Có một lần tôi được điều động đến nông trường tham gia gặt lúa,
khối lượng công việc hoàn thành của mình tôi so với tất cả anh em còn lại có
khi còn nhiều hơn. Với những thành tích ấy, tôi giành được sự tán thưởng và
cảm tình của toàn đơn vị từ cao xuống thấp. Khi viết đơn xin nhập ngũ, hầu
như ai cũng khai thấp tuổi xuống và khai nâng trình độ văn hóa, đương nhiên
tôi cũng không phải là một ngoại lệ - vì chuyện đó mà tôi cảm thấy lo lắng
trong một thời gian rất dài - Tuy chưa hề tốt nghiệp tiểu học nhưng tôi lại cả
gan khai là đã học hết lớp mười! Cuối năm 1977, lãnh đạo đơn vị bảo tôi hãy
lo ôn tập bài vở, chuẩn bị mùa hè năm sau đến Bắc Kinh dự thi, nơi đăng ký
dự thi là Học viện Kỹ thuật công trình vốn do quân đội quản lý. Tôi vừa phấn
khởi vừa sợ hãi. Phấn khởi vì cơ hội cuối cùng cũng đã đến, sợ là vì một chút
kiến thức về toán lý hóa cũng không hề có, ngay cả việc cộng trừ nhân chia
còn không nắm chắc. Mấy ngày liền tôi nuốt không nổi cơm, không chợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.