NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 172

Những con cừu và... tôi

H

ọ nhà dê có rất nhiều chủng loại, hình dáng cũng khác nhau, nhưng để

lại ấn tượng sâu nhất cho tôi vẫn là con cừu.

Hai mươi năm trước, tôi có hai con cừu làm bạn, hình bóng của chúng

cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại trong ký ức của tôi. Lúc ấy, bộ dạng của tôi
thế nào khó mà có thể khảo chứng một cách rõ ràng, bởi lúc ấy ở quê tôi
chuyện chụp ảnh là rất hi hữu; một thằng nhóc năm sáu tuổi lại càng không
thể biết đến chuyện này. Theo lời mẹ kể, thuở nhỏ tôi rất xấu, khuôn mặt dài
ngoẵng và loang lổ trông như mặt chó mặt mèo, lúc nào cũng thò lò mũi
xanh, người trong làng gọi là “hai chiếc râu rồng”. Mẹ còn bảo, lúc nhỏ tôi ăn
rất dữ, chẳng khác nào quỷ đói đầu thai. Tết năm ngoái tôi về thăm nhà, mẹ
tôi lại bắt đầu kể lể những chuyện cũ. Bà bảo, tôi vốn là một mầm cây rất tốt,
nhưng khi đang sức lớn sức ăn thì bị cái đói làm cho què quặt, kết quả là trở
thành một kẻ cong cong vẹo vẹo như bây giờ. Vừa nói, mẹ vừa chảy nước
mắt. Tôi không chịu nổi những giọt nước mắt thương tâm của mẹ, phải đánh
trống lảng, hỏi mẹ về chuyện hai con cừu.

Vẫn còn nhớ, đó là một buổi chiều mùa xuân, một ông già ăn mặc rất

tươm tất đến nhà tôi. Tôi nấp sau cánh cửa hiếu kỳ nhìn ông ta, nghe ông ta
dùng một thứ ngôn ngữ địa phương khác nói chuyện với ông nội. Ông ta lôi từ
trong túi áo ra hai miếng bánh khô đưa cho tôi. Bánh rất ngọt, nhai trong
miệng nghe giòn tan. Mùi vị ngon ngọt của hai chiếc bánh ấy đến bây giờ tôi
vẫn nhớ như in. Ông nội bảo tôi gọi ông ấy bằng ông Hai. Sau đó tôi mới biết
ông Hai là anh em kết nghĩa của ông nội, trên đường vận chuyển lương thực
cho Giải phóng quân trong chiến dịch Hoài Hải, hai người đã gặp nhau, có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.