NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 192

Đừng kéo nữa! Kéo là cành cây sẽ đè nặng hơn, người vốn không chết

nhưng kéo nữa là đè chết người đấy! - Nghe rất có lý nên mọi người thôi
không kéo nữa, nhưng chẳng ai có cách gì. Ông già nói tiếp: Mau đi tìm thật
nhiều cưa và rìu lại đây, chặt hết cành cây thật nhanh.

Ai đó đã mang đến những chiếc cưa cực lớn cho hai người kéo, lại đốt

mấy chiếc đèn măng sông, bắt đầu cưa cành. Đại đội trưởng không còn quát
tháo nữa, khẩu súng cũng đã vất đâu mất, khuôn mặt tái nhợt, tay xách một
chiếc đèn măng sông soi cho những người đang cưa.

Thân nhân những người đang bị đè dưới tán cây đã nhận được tin khóc

la om sòm như người thân của họ đã chết rồi không bằng. Nằm bên dưới tán
cây, có người còn nói được đôi lời với người nhà, khuyên họ không cần phải
khóc; những người bị thương nặng hơn thì đang kêu rên đau đớn; cũng có
người im thít, người thân kêu réo tên mà vẫn không có tiếng trả lời, nếu
không chết thì cũng đã hôn mê.

Tán cây dần dần quang, mấy tiếng đồng hồ sau đã có thể trông thấy

mặt đất, người sống người chết đều đã được lôi ra đưa hết trạm xá đại đội.
Mặt đất đầy máu. Khi người ta đã giải tán gần hết, đại đội trưởng vẫn xách
chiếc đèn măng sông đứng đó, cứng đơ như một chiếc cọc gỗ.

Quê tôi mấy chục năm nay chưa hề có một sự cố nghiêm trọng đến như

thế. Năm người chết, trong đó có Tôn Nhị, còn lại tất cả đều bị thương, nặng
nhất là Vương Tứ Hải, gãy một chân và tám chiếc xương sườn.

Ông nội tôi ban đầu là căm hận chuyện chặt cây, trong tiếng chan chát

đẵn cây ông chửi rủa không ngớt. Sự việc xảy ra, ông ngồi lặng lẽ rít thuốc
không ngừng, gương mặt xanh lét, không nói câu nào.

3. Chuyện về ông nội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.