NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 194

khác có thể cho là huyễn hoặc nhưng tôi thì tin. Trong rất nhiều những thầy
thuốc đông y có nhiều người nửa tiên nửa tục như thế.

Trong ký ức của tôi, mùa thu hoạch lúa mạch hàng năm là thời gian vui

nhất. Lúc ấy, màu vàng bao phủ mặt đất. Để tranh thủ thời gian, cánh đàn ông
thường ra đồng từ khi sao trời còn đang lấp lánh, cơm sáng thường phải
mang ra tới tận ngoài đồng. Nhà nào cũng mang tất cả lúa mạch còn lại của
năm trước xay hết để làm thật nhiều bánh bao khao mọi người. Năm mười ba
tuổi, tôi rời khỏi đội nhi đồng thu nhặt những bông lúa rơi vãi để cầm liềm
chính thức gia nhập vào đội gặt của đội sản xuất. Chiếc liềm của tôi được
chính ông nội mài, sắc bén vô cùng, chỉ cần cứa nhẹ là thân lúa đứt gọn. Tinh
thần cực kỳ phấn khởi, tôi cầm liềm theo chân người lớn ra đồng dưới bầu
trời đầy sao để đến với những khoảnh lúa mạch đang tỏa hương thơm nồng,
có lẽ sự hưng phấn của tôi có thể so sánh với những chiến sĩ lần đầu tiên
được tham gia vào một trận đánh lớn.

Quê tôi đồng ruộng mênh mông, hoa màu thường được gieo trồng tập

trung, những khoảnh ruộng cho dù là cao lương hay tiểu mạch đều ngút ngàn
tầm mắt. Khoảnh ruộng buổi sáng đầu tiên tôi tham gia vào đội gặt được xem
là ngắn nhất nhưng cũng kéo dài đến tận cây số. Mỗi người đảm nhận cắt hai
hàng lúa, dàn thành hàng ngang, đội trưởng đứng ở đầu hàng, tôi đứng ở cuối
hàng. Cắt được khoảng một tiếng đồng hồ, ngẩng đầu lên thì những người
bên cạnh tôi đã biến đi đâu mất không còn bóng dáng. Lúc này, màu đỏ mới
bắt đầu xuất hiện ở tít tắp chân trời, những đám mây ở bên ấy cũng biến
thành mây đỏ. Những chú chim dậy sớm bắt đầu cất tiếng hót líu lo trên bầu
trời xam xám, không khí ẩm thấp có mùi vị của bã rượu. Tôi ưỡn thẳng cái
lưng mỏi nhừ chăm chú nhìn những luống lúa đã được cắt nằm rất chỉnh tề
trên ruộng, những người lớn đang đứng trên bờ đê xa xa chờ cơm sáng. Thì
ra tôi mới chỉ đi được nửa quãng đường mà người ta đã phân công cho mình.

Đội trưởng cùng với vài người nữa giúp tôi gặt xong hai luống lúa. Tôi

xách liềm, cảm thấy hổ thẹn vô cùng bước lên bờ đê. Vừa định cầm bát để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.