NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 208

mưu chống phá, một lão địa chủ mài dao sắc muốn chặt chân con ngựa màu
tía của đội sản xuất, phá hoại công cuộc đào sông, phá hoại sản xuất xã hội
chủ nghĩa… Truyện viết chưa xong một chương đã bị vứt qua một bên,
nguyên nhân vì đâu tôi cũng không nhớ nữa. Tôi vẫn thường nghĩ cuốn
truyện này của tôi như một cô gái vĩnh viễn trinh tiết. Sau đó tôi vào quân
ngũ, ăn đã no, mặc đã ấm nên mộng văn chương càng ngày càng thúc giục.
Năm 1978, tôi ở huyện Hoàng viết truyện “Chuyện về một người mẹ”, viết
về con gái của một địa chủ đem lòng yêu một đội trưởng vũ trang thuộc Bát
lộ quân, bỏ nhà theo người yêu, cuối cùng dẫn đội quay về giết chết người bố
Hán gian của mình. Nhưng rồi trong Cách mạng Văn hóa, do thành phần xuất
thân không tốt nên bị đấu tố và cuối cùng phải nhận lấy cái chết thê thảm.
Truyện này tôi gửi cho tạp chí “Văn nghệ Giải phóng quân” và trong khi tôi
đang mong ngóng tiền nhuận bút để mua một chiếc đồng hồ đeo tay thì bản
thảo lại bị trả về. Sau đó tôi còn viết kịch bản “Ly hôn”, nội dung viết về cuộc
đấu tranh với “Tứ nhân bang”. Lại gửi cho “Văn nghệ Giải phóng quân”, lại
chờ nhuận bút để mua đồng hồ và lại nhận bản thảo quay về. Nhưng lần này
thì Ban biên tập của tờ tạp chí đã viết cho tôi một lá thư, những con chữ đẹp
như rồng bay phượng múa trong lá thư đến lúc này vẫn nhảy múa trong đầu
tôi. Đại ý của lá thư như sau: Do số trang của tạp chí có hạn, kịch bản đồ sộ
này không thể đăng tải hết được, nếu có thể thì cứ gửi cho nhà xuất bản nào
đó hoặc là những đoàn kịch nói. Cuối thư còn có con dấu đỏ chói. Tôi đem
bức thư khoe với cán bộ huấn luyện, anh ta vỗ vào vai tôi, nói: Khá lắm, anh
bạn. Vấn đề lớn đến độ ngay cả tạp chí văn nghệ của quân đội mà cũng chẳng
dám đăng! Cho đến lúc này tôi vẫn không thể hiểu là anh ta đang tán dương
hay đang trêu chọc tôi. Sau đó tôi được điều động về Bảo Định và cũng nhờ
chính sách đề bạt cán bộ mà tôi trở thành giáo viên chính trị. Bởi những kiến
thức cơ bản về chính trị quá thấp nên ngày ngày phải đọc thuộc lòng những
bài giảng chính trị, giấc mộng văn chương tạm thời gác qua một bên. Sau
một năm, tôi đã thuộc làu toàn bộ các giáo trình tài liệu, khi lên lớp chẳng cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.