NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 283

chúng vang lên những âm thanh xào xạc dễ làm lòng người sinh cảm giác thê
lương.

Tôi quay về đến nhà thì trời đã xế chiều. Mẹ tôi chiên hai quả trứng để

tôi và bố nhắm rượu. Tôi nhận ra mùi vị của rượu có gì đó là lạ, không giống
như rượu bà con vẫn thường nấu mà có lẽ là cồn công nghiệp pha chế. Tôi
nói với bố về cảm nhận của mình, ông bảo chai rượu này là ông mua từ cửa
hàng Nhà nước về, lẽ nào người Nhà nước và cửa hàng Nhà nước lại đi lừa
nhân dân? Tôi không muốn nói thêm về chuyện này nữa, có lẽ là tôi cố tình
để cho thánh địa của lòng trung thành đối với Nhà nước, đối với Đảng so ra
còn nặng hơn cả vô số đảng viên cộng sản của bố tôi còn có lý do mà tồn tại
nhưng trong lòng tôi thì đang léo nhéo: Đừng nói là những cửa hàng ở Đông
Bắc Cao Mật này mà ngay cả trên sạp hàng của những cửa hàng quốc doanh
ở Bắc Kinh có mấy mặt hàng không phải là đồ giả mạo?

Tôi và bố uống rượu và ngắm bầu trời trong cơn mưa mỗi ngày mỗi to,

nước trên mái nhà chảy xuống ào ào, trong sân nước lên cả tấc. Hoan hô ông
trời! Bố tôi cũng rất hưng phấn khi nhìn thấy trời mưa nên trên mặt lại có
thêm mấy nếp nhăn nữa. Tôi và bố cứ ngồi như thế giây lâu, không ai muốn
nói câu nào vì sợ phá vỡ phút giây đón mưa tuyệt vời này.

- Tốt quá! Không phải nằm trong lò lửa nữa rồi! Ông trời quả có mắt! -

Cuối cùng thì bố tôi cũng lên tiếng.

- Tốt quá! Trương Nghệ Mưu! Đúng là anh có phúc khí! - Đây là lời

của tôi. Nói xong tôi quay sang bố hỏi: - Bố, liệu những đám cao lương có
phục hồi lại kịp không?

- Gặp trời mưa thế này mà lại bón kịp phân, cao lương sẽ nhổ gốc lớn

lên cho mà xem!

- Con không tin là chúng có thể lớn nhanh để kịp quay phim!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.