NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 97

Ba bài tạp cảm về chuyện ăn

1. Nỗi nhục về chuyện ăn

C

huyện ăn thì ai cũng đã rõ, chẳng có chuyện gì để nói nhưng cũng có

rất nhiều điều đáng nói. Ý tôi muốn nói ở đây là, nếu ăn của người một chiếc
củ cải mà nhận lấy điều sỉ nhục thì cho dù anh có dùng nhân sâm ngàn năm để
rửa, e rằng cũng rửa không hết đâu.

Sau khi lê đôi chân như một kẻ ngốc nghếch của mình vào thủ đô Bắc

Kinh, tôi cứ ân hận mãi là không gặp được một loài động vật nào để có thể
nhe đôi hàm răng của mình ra biểu thị tình hữu hảo. Tôi đã biết, trình độ
hung dữ của các loài động vật ở Bắc Kinh là số một trên trái đất này, ngay cả
những con chó hoang xác xơ bùn đất cũng có vẻ có thần có khí hơn gấp
nhiều lần nếu so với những chó hoang tỉnh lẻ khác, trong tiếng sủa oang oang
của nó cũng có mùi vị hoàng thành không thèm che giấu. Mấy năm trước, tôi
bước chân vào một quán bán miến lạnh vừa bẩn thỉu vừa tồi tàn do một
người thuần chủng Bắc Kinh làm chủ, ruồi bay tứ tung, bà chủ quán phì nộn
mỡ màng, con chó già mắt đầy ghèn nằm phục ở trong góc quầy nhìn tôi. Tôi
rất thực lòng cầm một miếng thịt vất cho nó, ý của tôi là: “Chó ơi, đừng nhìn
tao thù địch như vậy. Tao biết Bắc Kinh là Bắc Kinh của chúng mày, mày
đang căm ghét những kẻ ngoại lai như chúng tao làm hoen ố và hỗn tạp thành
phố sang trọng của chúng mày. Ăn miếng thịt này đi và chớ có nhìn tao bằng
ánh mắt ấy nữa, tao chỉ tạm thời dừng chân ở đây thôi và có thể sẽ ra đi bất
cứ lúc nào”. Con chó sủa oang oang, làm như tôi ném đến trước mặt nó một
quả lựu đạn không bằng. Bà chủ quán điên tiết: “Anh làm cái gì thế, ăn no rồi
rửng mỡ à? Con vịt ngu ngốc kém phẩm hạnh kia?”. Trong lòng tôi nghĩ, lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.