NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 104

- Ai làm cho cháu nghĩ như thế, cháu yêu của chú?
- Cháu tin chắc rằng bức tranh Thần vệ nữ đang ở Pađu.
- Ở Pađu! – Ông nói tiếp như một tiếng vang. Ở Pađu ư? Tại sao lại ở
Pađu?
- Vì bác sĩ Xecvêtut đã thấy bức tranh ấy.
Ông Belacmi giật mình:
- Ông ấy bảo cháu như thế à?
- Không hẳn như thế.
Luxia mỉm cười một cách khó chịu.
- Thôi cái trò đánh đố ấy đi, Luxia, – Ông Belacmi sốt ruột nói. – Hay đây
là một kiểu mới của cái mà cháu gọi là trực giác của cháu?
Cô lắc cái đầu tóc vàng:
- Đúng và không. Chú có nhớ anh ta đã nhìn cháu như thế nào khi mọi
người gặp nhau lần đầu bên giường bác Mariô không?
- Có. Nhớ chứ.
Ông Girôlamô gật đầu nói tiếp:
- Có. Rất nhớ. Nhưng cháu là người con gái có một sắc đẹp không tầm
thường.
- Không phải như thế. Về sau anh ta đã bày tỏ với cháu rằng anh ta không
thể ngăn mình đứng nhìn cháu một cách chăm chú như thế bởi vì mọi cái ở
cháu hình như quen thuộc với anh ta một cách lạ kỳ. Hình như anh ấy đã
biết cháu trong cả cuộc đời mình.
- Anh ta có thể quen thân một người nào giống cháu lắm, và, ồ! … (mắt
ông bỗng sáng lên vì đã hiểu ra) ồ!… Ximôneta chăng?
- Hiển nhiên rồi, – Luxia trả lời với đôi chút tự kiêu. – Ngay từ lúc anh ấy
nói với cháu là mặt cháu hình như rất quen thuộc với anh ấy, cháu đã chắc
chắn rằng anh đã nghiên cứu kỹ bức tranh Thần vệ nữ Bôtixeli.
- Nhưng tại sao anh ta lại có thể so sánh?
- Anh ấy không thể! Anh ấy không hề làm sự so sánh nào cả. Anh ta mong
muốn trở thành giáo sĩ và chẳng hiểu biết gì ở ngoài đời. Và nếu anh ta có
nghe kể lại rằng Bôtixeli đã vẽ Thần vệ nữ dựa theo Ximôneta Vexpucxi,
em gái của ông Amêrigô của cháu, thì anh ấy cũng chẳng rút ra một kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.