NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 105

luận nào cả!
Không thể tin ở tai mình được, ông chú lắc đầu:
- Luxia, cả Phlôrăngxơ biết rằng cháu là hình ảnh sống của Ximôneta và
Thần vệ nữ của Bôtixeli cũng là hình ảnh của bà. Điều ấy rõ ràng và đơn
giản như một định lý của Ơcơlít.
- Hay là như câu chuyện kể của người hát rong cũng vậy!
- Điều này sẽ đưa chúng ta thẳng tới Vơnidơ và tới Pađu theo dấu vết của
bức tranh bị mất.
Mắt ông sáng lên, ông vùng ngồi thẳng lại, rồi nói:
- Này, anh đánh xe! – Ông gọi to. – Anh đánh xe! Quay xe lại. Chúng tôi
trở lại Vơnidơ.
Chiếc xe dừng lại ngay. Luxia ngó qua cửa và gọi anh đánh xe đang ngồi
trên đầu cô:
- Đợi một tý, anh đánh xe! Đợi nhé. Đừng quay xe vội.
- Thế nghĩa là thế nào? – Ông Belacmi mắng – Lần này thì cháu đã vượt
qua giới hạn rồi đấy, Luxia ạ!
- Cháu không thích trở lại Vơnidơ, – Luxia phụng phịu nói.
- Nhưng bức tranh?…
- Nó sẽ là của cháu, phải không?
- Chắc chắn là như thế rồi. Cha cháu để lại nó cho cháu vì sự giống nhau lạ
lùng giữa cháu và Ximôneta Vexpucxi…
- Được rồi chú ạ. Vậy thì cháu quyết định để nó ở Pađu. Tạm thời thôi, ít ra
là như thế.
Ông Girôlamô giơ hai tay và ngước mắt lên trời:
- Trời ơi, Luxia! Thật là điên rồ. Dù rằng nó là của riêng cháu, chúng ta
cũng sẽ không để mất một bức tranh như vậy vì tính khí thất thường của
một đứa con gái nhỏ! Luxia, chú từ chối không…
- Đợi một chút, chú ơi. Hãy đợi một chút, cháu xin chú… Bác sĩ Xécvê biết
rõ rằng bức tranh ấy của chúng ta. Anh ấy đã nghe rất rõ chú nói điều ấy
với ông giáo sĩ Phêlíp Xăngtốt kinh khủng ấy.
- Chúng ta đồng ý với nhau ít nhất cũng ở một điểm, – Belacmi thở dài, –
giáo sĩ Phêlíp thật kinh khủng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.