NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 164

- Trong trường hợp này mình chỉ còn có một phương sách: thật nhanh
chóng rời khỏi Vơnidơ. Sự căm ghét của Xăngtốt chỉ có mình là đối tượng.
Hắn sẽ không làm phiền phức Cơlarit khi mình đã đi khỏi.
Cô gái phản đối:
- Còn công việc của anh ở Pađu. Anh bỏ nó sao?
- Nếu tôi bị giam giữ, tôi sẽ không bao giờ có công việc gì và bất cứ dâu, –
Ăngtoan cay đắng nói. – Tuy vậy tôi không hề ưa ý nghĩ trốn chạy. Đó là
điều hèn nhát.
- Không phải là hèn nhát khi muốn sống và tìm cách duy nhất để sống
được, – đến lượt Giăng nói. – Vả lại nếu cậu bị bắt và bị buộc tội, họ sẽ đốt
cuốn Điều trần của cậu đến bản cuối cùng. Đó chiính là một trong những
điều Xăngtốt quan tâm nhất. – Anh đăm chiêu xoa cằm. – Không còn nghi
ngờ gì nữa. Phải trốn. Nhưng làm như thế nào đây?
- Cần hành động thật nhanh, – Cơlarit nói. – Anhôlô nói chỉ sáng mai là
Xăngtốt đề nghị chính quyền cấp lệnh bắt anh.
- Chúng mình không được chậm trễ nữa, – Giăng nói mặt anh rạng rỡ lên
khi nói câu tiếp theo:
- Đây nhé. Mình đã có cách. Sáng mai cha tôi cho một đoàn chở hàng đi về
phương Nam, phía La Mã. Sẽ không ai đi tìm cậu ở một trong những đoàn
hàng của hãng Xavarinô.
Ăngtoan cương quyết phản đối:
- Cậu đừng dính líu vào đấy, Giăng ạ. Cậu không phải chịu hậu quả của
chuyện này!
- Chính mình đã kéo cậu vào trong đó! – Giăng nói, anh mỉm cười tinh quái
và đắc chí nói thêm – Vả lại, đã từ lâu rồi mình cũng muốn có đôi chút thay
đổi hoạt động. Chúng mình sẽ nhập đoàn sáng mai và trước khi mọi người
biết cậu đã rời Vơnidơ thì chúng ta đã vượt qua biên giới quốc gia.
Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong tâm trí Ăngtoan:
- Đoàn có đi qua Phlôrăngxơ không?
- Qua Phlôrăngxơ à? – Giăng giương to mắt nhìn bạn. – Cậu không có ý
định...
- Cậu muốn nói đến bức tranh phải không? Có chứ! Mình phải đem nó cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.