- Còn em... anh... có lẽ, – cô nói, hai mắt đầy nước mắt nhưng không để rơi
ra. – Thượng đế cũng đã định trước rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. – Cô
kiễng chân lên hôn vào môi anh rồi khẽ nói: – Tạm biệt anh yêu của em!
Rồi cô đi luôn.
- Chúa sẽ định đoạt mọi sự! – Ăngtoan thở dài.
Anh bỗng cảm thấy quá cô đơn. Rất hoảng sợ, mệt mỏi. Bỗng nhiên cả thế
giới hình như chống lại anh.