NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 165

ông Belacmi ở Phlôrăngxơ.
- Đó không phải là điều sáng suốt! Bức tranh hiện ở tu viện. Trừ khi cậu
muốn chui đầu vào tròng...
- Cậu ạ, nhiệm vụ của mình là phải mang bức tranh đến cho ông Belacmi. –
Ăngtoan tuyên bố bằng một giọng không bàn cãi lại nữa.
Giăng thất vọng giơ hai tay lên:
- Trong tất cả những đứa ngu ngốc, không đứa nào bướng bỉnh như cậu,
Tôniô ạ! Đã bao giờ em nghe thấy những điều như thế chưa, Cơlarit?
Cô gái tư lự nói:
- Có lẽ em hiểu được lý do của anh ấy.
Giăng lắc đầu chán nản:
- Rõ ràng là các cậu luôn vào phe với nhau để chống lại mình, cả hai người.
Thôi được. Tốt lắm. Vậy thì tôi đi thu xếp để cứu vãn lấy tấm thân quý báu
của cậu đây, Tôniô ạ. Còn cậu, hãy cố moi óc tìm lấy một biện pháp để
đừng để mất tấm thân quý báu ấy khi đi lấy lại bức tranh ở tu viện. Cậu
chơi một trò nguy hiểm đấy, cậu bạn ạ.
Khi Giăng đi rồi. Cơlarit nép vào người Ăngtoan sôi nổi nói:
- Anh có nhiệm vụ đối với bản thân và đối với mọi người là không để bị
bắt, Tôniô ạ.
Anh lắc đầu:
- Em yêu mến, anh vẫn ghét việc chạy trốn này. Như vậy là thừa nhận mình
có tội, phải không?
- Không, nếu người ta bị buộc tội không đúng, anh bạn ạ. Hơn nữa, anh còn
phải hoàn thành nhiệm vụ. Có phải vì thế mà anh muốn đem bức tranh đi
Phlôrăngxơ không nào?
- Đúng. Nhưng điều đó có gì quan trọng chứ?
- Em chắc chắn rằng có một đấng Thượng đế đặc biệt nào đó để che chở
cho người mà mọi người cần đến, – Cơlarit tin tưởng nói. – Và việc anh
làm chắc nằm trong dự định của Người.
- Cũng có thể như thế. Anh muốn hiểu biết được nhiều hơn về vấn đề ấy. –
Anh cầm tay cô – Điều gian khổ nhất là phải xa em, em của anh. Anh đã rõ
rằng anh rất yêu em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.