NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 168

lặn. Giăng cầm cương, tắc lưỡi giục ngựa, đã đến thời gian bắt đầu hành sự,
anh thở dài:
- Đành vậy!
Con đường trước tu viện vắng tanh, một ngọn đèn thấp gần cửa chiếu sáng
vừa đủ lối vào. Angtôniô nhảy xuống xe và nép vào bóng tối dọc tường đợi
cho Giăng và xe đi khuất sang phía bên kia toà nhà. Rồi anh tiến ra chỗ
sáng thấy cánh cửa chỉ gài móc như anh dự đoán và anh đi vào, chỉ có chiếc
mũ trùm kéo sụp xuống mặt che chở cho mình.
Trước mặt anh, dãy hành lang quen thuộc, chạy dài với lối đi lát đá lõm ở
giữa do biết bao bước chân tu hành đã bước qua. Ăngtoan cố đi thong thả,
tự nhiên, trong nơi thanh tịnh này, nếu hấp tấp sẽ lộ vẻ bất thường ngay.
Thật ma quỷ! Có bước chân trong hành lang! Tôniô hoảng sợ, anh đưa mắt
tìm chỗ trốn và nguyền rủa sự rủi ro đã làm cho một tu sĩ hay một người
giúp việc nào đó của tu viện đến cầu kinh chậm tối hôm nay. Bước chân
tiến lại gần, nguời ấy sắp sửa rẽ ở góc ngoặt và đến trước mặt Ăngtoan.
Bỗng nảy ra một ý, Ăngtoan quay về hướng giáo đường tiếp tục đi, người
còng xuống, chân lê bước, cố sức khập khiễng và cầu Chúa cho người đang
đến tưởng anh là một tu sĩ già bị tê thấp. Anh cúi đầu đi sát vào tường dành
một khoảng trống cho người kia đi. Mắt vẫn nhìn xuống, anh trông thấy đôi
dép bằng loại da Coocdu tốt và gấu chiếc áo trắng sang trọng thoáng qua
tầm mắt, anh giật mình: trong tu viện này, không ai mang giày và áo như
thế, trừ bản thân tu viện trưởng – cha Phêlíp Xăngtôt.
- Đừng vội vàng, thầy ạ, một giọng nói trang trọng cất lên bên cạnh anh. Cứ
thong thả, tối hôm nay sẽ cầu nguyện chậm hơn thường lệ.
Mấy giây sau, chiếc áo trắng biến vào trong đường hành lang dẫn đến giáo
đường. Ăngtôniô dựa lưng vào tường, áp hai bàn tay run rẩy sát vách đá,
bỗng nhiên anh thấy mệt rã rời, thế là nguy hiểm đã qua. Anh khó lòng tin
được có sự may mắn có một không hai ấy, khi nghĩ rằng điều may mắn ấy
không thể kéo dài cũng không thể lặp lại, anh phải đấu tranh mất một lúc
với nỗi sợ hãi đang thôi thúc anh từ bỏ nhiệm vụ rất nguy hiểm kia, một khi
tai biến đã qua. Cuối cùng, anh tự chủ được, đứng thẳng lên và nghĩ rằng
mình chỉ còn độ hai mươi phút, trong thời gian ấy rất có thể có sự bất ngờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.