NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 172

giờ dù chỉ là một giây.
Ăngtoan tiều tuỵ quá, nói khó khăn, bước cũng khó khăn. Không cần phải
thôi thúc Giăng cũng vội vã.
Trong khi chiếc xe nhỏ chạy qua các phố nhỏ hẻo lánh tiến ra đường chính
về phía nam thành phố, Ăngtoan vắn tắt kể lại cuộc mạo hiểm của anh;
Giăng lẩm bẩm:
- Mình rất mong cậu đã giết chết hắn! Sẽ tha hồ mà ầm ĩ lên!
Vào lúc rạng sáng họ gặp đoàn Xavarinô đang đợi họ ở bên kia biên giới
của Công hòa Vơnidơ. Sắp bình minh rồi và không bao lâu nữa mặt trời sẽ
mọc từ sau các ngọn đồi, nhưng họ phải xa Pađu càng nhiều càng tốt trước
khi có báo động hoặc tiến hành truy tìm. Họ không thể dừng lại mà cũng
không hãm bớt tốc độ được.
Ăngtoan cảm thấy nhức đầu, chóng mặt; ngực và mạng sườn nhói lên
những cơn đau nhức dữ dội, kiến thức về y học báo rằng đó là những dấu
hiệu trầm trọng của vết thương bị biến chứng. Anh dựa tạm vào các nệm xe
và ngồi co người lại cho viết thương đỡ đau nhưng mỗi khi xe xóc là một
cực hình đối với anh và anh gần như ngất đi không phải chỉ một lần. Cần
phải băng ngay vết thương khi hoàn cảnh cho phép. Nếu anh ngất hay mê
đi, anh sẽ không thể hướng dẫn cho Giăng cách làm nên cần phải nói ngay
khi anh còn có thể…
Xe dừng lại một lát để cho ngựa uống nước.
- Giăng, – Angtôniô khẽ nói, – cậu phải đốt vết thương.
Nghệ sĩ tái mặt phản đối:
- Mình không thể làm được. Tôniô ơi! Mình không thể làm được. Mình
không phải là thầy thuốc.
- Giăng của mình ơi, cần phải làm như thế nếu cậu muốn mình sống vì
mình không thể tự làm lấy được. Hãy chú ý nghe mình nói, mình sẽ không
còn sức để nhắc lại đâu.
Anh nghiến răng, người co giật vì đau đớn, rồi tiếp tục:
- Nấu sôi dầu ăn… hay nhựa thông, nếu cậu có thể kiếm được… đổ vào vết
thương… Rồi băng lại…
Mồ hôi lấm tấm trên trán Giăng. Tuy nhiên, anh hứa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.