NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 205

Luxia giương to mắt, rồi như bị khuất phục, cô mở nhanh dây buộc áo
ngoài, chiếc áo khoác tụt xuống thảm, rơi quanh chân cô, để lộ rõ chiếc áo
dài cài khuy cao tận cằm.
- Mặc như thế này mà đi đến chỗ hẹn hò với tình nhân à? Nếu thực thế thì ít
ra cũng phải khoả thân một nửa chứ, thật láo xược…
- Xin miễn đi vào chi tiết, – anh lạnh lùng nói, dù trong thâm tâm anh đã
nao núng vì giọng nói của cô.
Cô khoác áo lên vai, buộc dây, kéo mũ xuống mắt.
Ăngtoan nắm cánh tay cô:
- Cô đi đâu bây giờ?
- Việc gì đến anh? Anh có được gì hơn không nếu tôi bảo anh rằng tôi về
lâu đài. Tôi sống ở đấy những khi tôi không bận chạy theo những buổi hò
hẹn với tình nhân.
Giọng cô run lên vì khinh bỉ:
- Nhưng cô không thể về đấy một mình. Đêm xuống rồi.
- Tôi cần gì đến ông, ông phá rối.
- Hãy đợi đấy, tôi đưa cô đi. – Ăngtoan năn nỉ.
Nhưng cầu thang đã vang lên tiếng gót giày nện nhanh trên bậc gỗ.
Ăngtoan chạy theo cô, ném cho người chủ quán thảm hại một đồng tiền
bạc, và ngoái lại ra lệnh đem hành lý của anh vào phòng Giăng. Khi anh ra
đến sân, dưới ánh sáng đèn lồng, anh đã tưởng mất dấu vết Luxia nhưng lại
nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của cô – có thể nhận rõ dáng ấy giữa đám
đông người, – đã sang đến bên kia phố, đi men theo bóng các bức tường
cao. Anh dài bước để theo cho kịp cô.
Thật uổng công, cô gái đột ngột dừng lại trước một khung cửa nhỏ ngay ở
bức tường dày. Cô gõ mạnh hai tiếng, dừng lại, rồi lại gõ hai tiếng. Gần
như lập tức, cánh cửa mở ra rồi lại đóng sập ngay khi cô vào.
Ăngtoan vừa vặn để nghe thấy một tiếng nói thốt ra:
- Ơn chúa! Thế là cô trở về bình yên, Luxia.
Anh đứng lại ở đây, trong bóng tối, lông mày cau lại. Điều bí mật này là
như thế nào nhỉ? Có thể anh đã lầm và Luxia, dù bề ngoài như vậy vẫn là
người đức hạnh? Phải thừa nhận rằng cô không cư xử như một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.