NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 219

Cửa phòng bỗng mở, đưa họ ra khỏi bầu tâm sự say mê ấy, và Hoàng hậu
bước vào, hai tay giơ ra, một nụ cười tươi như hoa nở trên môi.
- Không biết ta sẽ làm như thế nào nếu không có các người, các bạn trung
thành của ta ơi. Ông ấy đỡ rồi, có đúng thế không, bác sĩ Ăngtoan
Xecvêtut?
- Thưa Hoàng hậu, đỡ nhiều rồi. Tuy vậy vẫn còn sợ biến chứng.
Bà bĩu môi quở anh:
- Thầy thuốc các ông người nào cũng giống nhau. Chỉ luôn sợ ảnh hưởng
đến mình. Ta tin chắc sẽ không có biến chứng.
- Cầu chúa cho lời của Hoàng hậu thành sự thực.
Nét mặt bà Hoàng hậu trẻ bỗng sầm xuống.
- Ôi! Bác sĩ Xecvêtut ơi, biến chứng không phải là cái ta sợ nhất đâu, đáng
sợ hơn là những kẻ định ám sát hầu tước, họ vẫn đang tự do và có thể lặp
lại ý đồ đã bị thất bại…
- Cảnh sát (Ăngtoan phát âm một cách chập choạng vì chưa quen)… Cảnh
sát… không tiến hành truy lùng họ hay sao?
Hoàng hậu lắc đầu:
- Trong lúc này thì chúng tôi không cần đến cảnh sát…
- Nhưng thưa Hoànghậu, – Luxia phản đối – chắc rằng họ không dám tấn
công Đôn Pêđrô ngay ở đây đâu.
- Ta chưa dám chắc như thế. – Hoàng hậu thở dài – Và cũng không phải là
không thể có việc họ muốn can thiệp đến cách điều trị của ông đâu, bác sĩ
ạ.
Ăngtoan nói rõ ý nghĩ làm anh lo lắng từ hôm trước:
- Thưa Hoàng hậu, như Hoàng hậu đã rõ, tôi là người nước Ý và như vậy
tôi không được thừa nhận như thầy thuốc ở Mađơrit này. Chính vì thế mà
đã hai, ba lần tôi cố đề nghị Hoàng hậu cho gọi một thầy thuốc hợp pháp
đến khám.
- Chỉ có bác sĩ Vêdan là ta có thể tin cậy được, – Hoàng hậu lo âu nói, –
nhưng ông ấy đang ở xa…
Luxia gợi ý:
- Có lẽ bác sĩ Ăngtoan Xecvêtut cần có một bằng chứng cụ thể về lóng tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.