NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 227

Anh từ tốn hỏi thăm chủ quán:
- Ông Giăng Xavarinô có ở phòng ông ấy không?
- Không đâu, thưa ngài. Ngài Xavarinô đi săn chưa về.
- Ông có chắc thế không?
- Rất chắc chắn, thưa ngài. Chúng tôi cũng đợi ông ấy từ lúc hoàng hôn
xuống. Có việc gì thế ạ, nếu ngài cho phép hỏi?
- Tôi không rõ, – Ăngtoan bối rối nói. – Có người nào đó gửi cho tôi bức
thư bảo tôi cấp tốc đến đây gặp ông ấy. Người coi ngựa của ông đem vào
cung.
- Thề có Chúa! Tôi không cử ai vào hoàng cung cả. Lại một trò xấu chơi rồi
đây!
- Ông chắc chắn như thế?
- Đúng thế, thưa ngài, – chủ quán vội nói. – Nếu thế thì tôi phải biết chứ.
Chuyện gì xảy ra thế, nếu tôi được phép hỏi.
Ăngtoan rất phiền lòng nếu nói ra điều đó, anh cũng đang tự đặt câu hỏi với
mình. Với câu hỏi này anh chỉ có một câu trả lời, nghiêm trọng, rất nghiêm
trọng nữa. Những kẻ gửi thư cho anh biết rằng chỉ có tiếng gọi cấp tốc của
Giăng mới quyết định được người bác sĩ trẻ rời việc canh gác bệnh nhân,
và họ không hề ngần ngại dùng ngay âm mưu ấy để cho Đôn Pêđrô chỉ có
một cô thiếu nữ canh giữ.
Nếu thế thì mạng sống của hầu tước đang bị đe doạ – và tính mạng của
Luxia cũng bị đe doạ theo. Nguyền rủa tính cả tin ngu ngốc đã làm cho
mình mắc vào cái bẫy thô thiển ấy, Ăngtoan quay gót và rời quán ăn.
Trong sân, anh gặp một đoàn kỵ sĩ bụi bặm, ồn ào, cáu kỉnh đang cố len lỏi
để ra phố. Một giọng nói vui vẻ làm anh đứng lại khi anh đang chen ra:
- Tôniô! Đúng là cậu đấy à?
Ăngtoan cười vui vẻ. Giăng! Giăng đây rồi!
Trên khuôn mặt đầy bụi trắng xoá, hai mắt Giăng sáng lên vui mừng vì gặp
lại bạn. Giăng nhảy xuống ngựa và ôm chặt lấy Ăngtôniô. Anh lập tức hỏi
ngay:
- Cậu cho người đến gọi mình đấy à, Giăng?
- Đâu có. Cậu thấy đấy, mình vừa về đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.