NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 228

Ăngtoan ngắt lời anh:
- Xem đây! – anh giơ tờ giấy cho bạn.
- Trời ơi! Mình chưa bao giờ viết thư thế này.
Bằng những lời nói lộn xộn, Ăngtoan kể với bạn câu chuyện tối hôm trước
và Giăng lo lắng, quyết định ngay:
- Vậy thì chúng mình phải đến chỗ hầu tước trợ lực với Luxia cấp tốc! Nếu
chưa quá chậm!
Anh lấy thanh kiếm treo ở yên ngựa:
- Cậu có vũ khí không, Tôniô?
- Không, Giăng ạ, mình có bao giờ mang vũ khí đâu, cậu cũng biết đấy.
- Hãy tin mình. Lúc này cậu cần có đấy.
Giăng thường rất tươi cười nhưng lúc này lại nghiêm nghị. Anh thọc tay
vào túi yên lôi ra một khẩu súng ngắn và thô:
- Cậu biết sử dụng súng ngắn không?
- Mình chỉ biết dùng súng trường có bánh xe, nhưng có cần thiết không?
- Có lẽ chúng mình còn cần nhiều hơn như thế này! – Giăng lẩm bẩm và
xem lại thuốc nạp ở súng.
Anh quay cơ bẩm, chiếc lò xo bánh xe căng ra. Ăngtôniô hiểu rằng, khi
bấm cò, bánh xe hoạt động sẽ chạm phải miếng đá lửa làm tung hàng loạt
tia vào ổ thuốc và đốt cháy liều thuốc trong súng.
Giăng đưa cho bạn khẩu súng đã lên đạn và khoác dây kiếm lên vai mình:
- Đi thôi! – Anh nói. – Cầu chúa cho chúng mình đến kịp!
Vô cùng thận trọng, họ khẽ mở cái cửa nhỏ và vào vườn hoàng cung không
gặp trở ngại gì. Giăng thì thầm nhắc:
- Nhìn cẩn thận. Chúng có thể để người của chúng ở đây để rình mò.
Có tiếng lách cách sắt thép chạm vào nhau, – một lưỡi kiếm đang được tuốt
khỏi vỏ tưởng như xé không khí. Giăng quay phắt lại đúng lúc một người
tay cầm vũ khí trong bóng tối xông vào tấn công. Ăngtôniô thoáng thấy
người ấy bóng dáng gầy gò, mặc áo đen, mặt che kín mít bằng một chiếc
mặt nạ. Giăng đã kêu lên:
- Để mặc mình. Nhanh lên, Tôniô! Đến chỗ hầu tước đi.
Kẻ tấn công rõ ràng định đưa nhát kiếm về phía Ăngtôniô, Giăng dùng mũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.