NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 229

kiếm ngáng lại trong khi Ăngtôniô ra sức chạy thật nhanh về chỗ người bị
thương. Chỉ trong mấy giây, anh đã vụt qua hành lang, qua phòng khách,
anh ngừng lại ở bậc cửa, thở dốc. Chậm quá rồi!
Một người vóc dáng to lớn đang cúi xuống giường người bị thương, mặt
hắn trùm vải đen. Dưới ánh sáng ngọn nến, Ăngtoan trông thấy tay hắn cầm
con dao găm sáng loáng khi hắn quay lại để xem tiếng động từ đâu đến.
Luxia ở đấy nhưng bị bịt miệng và trói chặt trên đi văng. Cô vẫn sống, tạ
ơn Chúa! Vì cô đang cố giãy giụa trong dây trói. Trước khi Ăngtoan kịp
hành động người kia đã chồm đến anh, dao giơ lên. Lúc đầu, Ăngtoan
luống cuống lùi lại, hoảng sợ. Ký ức và thân thể anh vẫn còn nhớ cảm giác
đau đớn ghê gớm khi một mũi dao cũng như thế đâm vào anh lúc anh
chống chọi với giáo sĩ Phêlíp Xăngtôt ở tu viện Pađu. Ngày hôm ấy anh
suýt nữa bỏ mạng, người đang đe doạ anh hôm nay còn to lớn, vạm vỡ,
nặng nề và khoẻ hơn lão tu viện trưởng.
Bỗng anh chợt nhớ đến khẩu súng cầm tay mà anh đã quên khuấy đi mất.
Khẩu súng bé nhỏ một cách lố bịch so với kẻ thù to lớn như kia, nhưng
Ăngtoan không có quyền lựa chọn. Anh thầm cầu nguyện Chúa rồi bóp cò.
Nếu phát súng này không bốc cháy – sự cố ấy thỉnh thoảng vẫn xảy ra – thì
anh chỉ có việc sám hối tội lỗi. Cả Luxia cũng thé. Không còn gì có thể cứu
nổi họ nữa.
Hình như cả một thế kỷ đã trôi qua từ khi anh bóp cò và trong suốt thế kỷ
ấy, lò xo vẫn cưỡng lại sức ép. Rồi bộ phận bánh xe chuyển động, lò xo
giãn ra đẩy chiếc bánh xe răng cưa xát mạnh vào đá lửa. Hàng loạt tia lửa
bắn như mưa vào thuốc, thuốc cháy bùng lên, một mùi cay lạ lùng thốc vào
mũi Ăngtôniô, cùng lúc ấy anh cảm thấy khẩu súng nhỏ giật mạnh trong
lòng bàn tay. Một tiếng nổ như sấm làm rung chuyển căn phòng. Người đeo
mặt nạ dừng lại như có một bàn tay khổng lồ đột ngột đẩy hắn ra. Hai tay
giơ lên, hắn đứng sững một lát như bị treo trên cây thánh giá vô hình. Rồi
tiếng thét của người hấp hối vang lên trong phòng, một luồng máu đỏ thẫm
phụt ra và nhuộm đỏ ngực hắn. Hắn vẫn đứng, loạng choạng một giây, rồi
đổ ập xuống chân Ăngtôniô.
Anh chỉ có một ý nghĩ: Luxia. Anh chạy đến chỗ cô định gỡ vải bịt miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.