NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 247

Lời nói và giọng nói đều có vẻ đe doạ. Người linh mục lạ lùng này đã biết
gì về những điều anh dự định?
- Cuộc sống… cái chết… chỉ thuộc quyền Chúa… ban ra rồi lại thu về, –
giọng nói trầm trầm vẫn tiếp tục. – Không một con người nào được quyền
can thiệp vào những điều Chúa đã định. Những kẻ dám làm như thế sẽ bị
trừng phạt về tính tự phụ của họ, đừng hoài nghi về việc ấy, bác sĩ Xecvêtut
ạ.
Ông ta quay đi và biến bóng tối trước khi Ăngtoan tự trấn tĩnh được, anh
ngạc nhiên và choáng váng khi nghe gọi tên mình.
Tại sao con người kỳ lạ này lại biết rõ anh, Tôniô, là ai? Tại sao ông ta lại
biết rõ về vấn đề khó khăn mà anh đã đến xin Chúa soi sáng và ban sức
mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, người linh mục này đã đe doạ sẽ có
trừng phạt nếu anh can thiệp vào sự tiến triển tự nhiên của bệnh trạng ấy
nhưng Ăngtoan chắc chắn lời đe doạ ấy, qua anh, dành cho chính Đôn
Pêđrô.
Tâm trạng lo âu vì cảm giác nặng nề về mối nguy hiểm được gợi lên qua
cuộc gặp gỡ kỳ lạ này, Ăngtoan rời giáo đường trở về căn nhà anh đã để
Đôn Pêđrô cho Luxia trông nom. Một linh mục đến làm lễ ban thánh thể
lần cuối cùng cho người bị thương đang đi ra, người giúp việc theo sau.
- Chào bác sĩ, – người phụng sự Chúa nói. – Bệnh nhân của ngài đã yếu
lắm rồi.
- Ôi! Rất yếu! – Ăngtoan nói một cách đáng thương.
- Ông có cho rằng ông ta còn được lâu không?
- Chỉ có Chúa biết. Chúng ta không biết được. Tôi rất sung sướng vì có
Luxia đã cẩn thận mời cha đến. Tôi quên mất điều đó.
Hai mắt linh mục khẽ hé to hơn:
- Cha Inhaxiô Môlina cử tôi đến đấy chứ, bác sĩ. Thôi tạm biệt các người.
Rồi ông ta đi luôn.
Ăngtoan chạy đến chỗ Luxia:
- Nói nhanh lên! Cha Inhaxiô Môlina có phải người rất cao lớn, vô cùng
mảnh khảnh, hai má hóp và tiếng nói trầm không?
Cô rùng mình. Nét mặt cô bối rồi, sợ hãi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.