NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 259

- Còn tôi, – Luxia nói, – tôi không hề quên việc ấy. Và tôi sợ đến nỗi run từ
đầu đến chân.
- Này, – Ăngtoan băn khoăn, – Anvarê có chuyện gì thế? Có lúc tôi tưởng
hắn sắp ốm.
- Hắn ốm rõ ràng đấy chứ! – Giăng khẳng định và cười. – Nhưng không chỉ
vì việc mổ và mùi thối. Luxia, cô nói cho cậu ấy biết tại sao đi.
Cô mở nếp áo để lộ một chiếc bao nhỏ đeo ở dây lưng. Cô rút ở đấy ra một
vật dài và mỏng, được cấu tạo, chạm trổ tinh vi như một thứ đồ trang sức,
đây là con dao nhọn mà các thương nhân đôi khi dùng để rọc thư, nhưng
cũng có thể làm cho người ta đi từ cõi sống sang cõi chết.
- Đây là điều hắn bận tâm nhất.
- Thôi đừng đánh đố nhau nữa, – Ăngtoan ra lệnh, – hãy nói cho tôi biết
điều gì đã xảy ra.
- Anh nhớ rằng bác sĩ Anvarê đã đẩy khuỷu tay anh chứ?
- Có. Tôi đã đẩy hắn ra nhiều lần.
- Tôi đã bảo anh rằng hắn sẽ dúng vào nếu hắn kiếm được cách. Hắn kiếm
cách ấy đấy. Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn và tôi đến đây với thứ đồ chơi này.
Thế là Tôniô đã hiểu tại sao bỗng nhiên Anvarê lại đứng cách xa anh. Đồng
thời anh hiểu cả nguyên nhân đã làm cho hắn có thái độ lạ lùng. Mũi dao
của Luxia đã gí sát vào sườn hắn và tất nhiên hắn đã sợ cho tính mệnh của
chính mình.
- Nhưng cô sẽ không đâm hắn chứ, Luxia?
- Tôi sẽ làm việc đó không lưỡng lự, – Luxia nói, giọng nói không để ai
nghi ngờ được sự cương quyết thực hiện ý định của cô.
Ăngtôniô đưa hai tay, hai người bạn nắm chặt tay anh.
- Tôi đã làm gì để xứng đáng được những người bạn trung thành như thế
này? Không có hai người, tôi như một đứa trẻ lạc lõng.
Giăng vui vẻ phản đối:
- Chúng mình có làm gì đâu, Tôniô.
- Cậu đã chẳng liều mạng đêm hôm nọ là gì. Khi cậu đánh với tên canh gác
ngăn không cho chúng ta đi tiếp ấy…
- …Còn anh, anh cũng đã liều mạng anh khi đánh với Vanđê. – Luxia đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.