NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 273

- Ở đây họ… rất có thế lực, – ông khẽ nói và nhìn quanh vẻ lo ngại.
Như nhắc lại lời ông nói, một thứ âm thanh ầm ầm vẳng lên từ cổ họng của
đám đông đang tụ họp ở ngoài quảng trường.
- Tôi trông mặt ông quen lắm, bác sĩ ạ. – Vêdan ngẫm nghĩ nói.
- Có lẽ tôi có đôi nét giống anh tôi.
- Anh của ông à?... Đúng rồi! Họ của ông đúng là Xecvêtut phải không?
- Tôi là em trai Misaen Xecvêtut, – Ăngtoan thản nhiên nói.
- Lạy Đức Mẹ Maria! – Vêdan kêu lên. – Em của người bạn quý của tôi.
Thế mà tôi đã tỏ vẻ kém lịch sự với anh chỉ vì những lời dối trá ấy! Thứ lỗi
cho tôi, thứ lỗi cho tôi, anh bạn nhé!
- Ngài đã được tha thứ, – Ăngtoan mỉm cười nói.
Lúc này anh đã được tiếp đón như anh chờ đợi và anh sung suớng trong
lòng vì người mà anh coi như thần thánh của mình đã không làm anh thất
vọng.
- Điều này cũng đáng ngạc nhiên. – Vêdan vui vẻ nói tiếp. – Chúng mình
phải ăn mừng cuộc gặp gỡ vui sướng này chứ. Một cốc rượu nho Tây Ban
Nha nhé, ít ra cũng phải thế.
Người hầu mang rượu đến cho họ, hai người ngồi đối diện với nhau. Vêdan
nói:
- Bây giờ thì nói về anh đi, Ăngtôniô. Anh cho phép tôi gọi tên chứ?
- Rất vui lòng, thưa tôn sư! Tôi bắt đầu từ chỗ nào đây?
- Bắt đầu từ Pađu.
Nhà cơ thể học thở dài.
- Ôi! Tôi thực đã sống ở đấy những ngày sung sướng nhất... Khi tôi chuẩn
bị cuốn Phabrica. Tại sao lại rời bỏ Pađu, anh bạn nhỉ? Trên thế giới không
có nơi nào đẹp hơn đấy.
Ăngtoan lưỡng lự. Anh chờ câu hỏi này nhưng đồng thời anh cũng lo sợ nó.
Thấy anh lưỡng lự, Vêdan vội nói:
- Tôi đã động đến việc riêng của anh rồi. Hãy quên câu hỏi của tôi đi.
- Không, – Ăngtôniô bỗng quyết định. – Không, trái lại, tôi muốn nói hết
để thầy nghe...
Khi anh kết thúc câu chuyện, Vêdan trở nên nghiêm trang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.