NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 274

- Số phận thông thường của những người nghĩ bằng đầu óc của mình giống
như người chui vào tổ ong bò vẽ. Việc xảy ra cho tôi cũng thế…
Ăngtoan đầy hy vọng nói tiếp:
- Nhưng bây giờ thì tôi mong rằng chúng ta có thể cùng tiếp tục nghiên
cứu.
Vêdan cau mày:
- Từ khi tôi ở Mađơrit, tôi không làm phẫu thuật. Tuy vậy tôi cũng nóng
lòng muốn được nghiên cứu phát minh mới này, phát minh của anh ấy mà,
về tuần hoàn qua phổi.
- Tôi sẵn sàng chứng minh để thầy xem. Thầy có thể kiếm được xác chết
không?
- Phẫu tích bị cấm ở Tây Ban Nha. Nhưng Hoàng thượng tỏ vẻ rất mong
muốn nâng cao chất lượng ngành y ở đây. Có lẽ ngài sẽ cho phép chăng?...
Chúng ta sẽ cùng suy nghĩ về việc này để tìm cách. Tuy nhiên, anh nói thực
tình đi, anh có cho rằng anh sẽ được an toàn ở Mađơrit này không,
Ăngtôniô?
- Chưa có gì đáng phàn nàn xảy ra cho tôi từ khi Đôn Pêđrô bị bắt, như
thầy đã thấy rõ đấy.
Vêdan thở dài:
- Vậy thì có thể hy vọng họ sẽ để cho anh yên. Dù thế nào thì chúng ta chỉ
có thể chờ và thấy sự việc đến. Ở Tây Ban Nha người ta trở thành triết gia
vì vấn đề định mệnh. Hôm nay anh sung sướng, khoẻ mạnh, anh sống một
cuộc sống tốt đẹp hơn mọi người. Ngày mai anh có thể thức dậy trong
xiềng xích của Toà án tôn giáo và thế là xong cả.
Ăngtoan rùng mình và nhăn mặt nói:
- Tôi rất muốn làm triết gia về vấn đề ấy. Nhưng tôi không tiếp nhận chủ
nghĩa định mệnh như vậy.
- Điều ấy sẽ đến. – Vêdan nặng nề nói. Sự chịu đựng sẽ đến với mỗi người
chúng ta…
Giọng ông thân thiết như giọng một người cha đồng thời lại vô cùng lơ
đãng.
- Tôi còn học được một điều khác ở Vơnidơ, – Ăngtoan nói tiếp để tránh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.