NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 284

- Khỉ thật! – ông kêu lên. – Sau cảnh như thế này ta phải uống rượu chứ!
Và phải uống rượu nho loại ngon ấy chứ!
Một dáng người mảnh khảnh mặc đồ đen từ cuối phòng hiện ra và Vêdan
thốt lên:
- Đơ Ônit! Thế mà tôi không nghe tiếng anh đi vào.
Người ấy từ bóng tối tiến ra. Hắn bé nhỏ, gầy, da xạm, bộ mặt không tình
cảm cũng không linh hoạt trông như mặt nạ, hai mắt xanh rất nhạt.
Hắn cúi chào:
- Ngài mải xem buổi lễ đang diễn ra. Tôi sợ làm phiền ngài.
- Ông Đơ Ônit, đến đây nâng cốc chúc mừng bác sĩ Ăngtôniô Xecvêtút,
mới hôm qua còn ở Đại học đường Pađu. Đây là Bênitô Đơ Ônit, học nghề
y với tôi, – Vêdan giải thích với Ăngtoan.
Và ông Đơ Ônít ấy quay lại chào một lần nữa:
- Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ được nhận vào học ở Đại học đường
Pađu nổi tiếng.
Họ cạn cốc rồi Ăngtoan xin lỗi và từ biệt ra về, vì anh cần xem xét chế độ
ăn của ông Belácmi, gần đây ông lại bị khó chịu ở ngực và cánh tay trái,
ông cần thầy thuốc riêng đi theo đến Mađơrit không phải là không có
duyên cớ.
Không chỉ vì lo lắng băn khoăn cho thân chủ, Ăngtoan Xecvê ớn lạnh trong
khi anh quấn chặt áo khoác vào mình rảo bước đi về.
Anh bị cảnh khủng khiếp làm cho bối rối. Chủ nghĩa Canvanh ư? Toà án
tôn giáo ư? Cả hai đều nhân danh Chúa để hành hạ. Anh Misen của anh bị
bọn Tôn giáo thiêu chết và những người mà anh nhìn thấy từ cửa sổ cao, bị
Toà án tôn giáo thiêu. Sự thực ở đâu? Và an toàn ở đâu?
Anh run rẩy cảm thấy một mối đe doạ khủng khiếp đang lảng vảng quanh
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.