NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 288

Tiếng thì thầm thoát ra từ miệng người ốm, khẽ đến nỗi anh phải cúi xuống
gần mặt cô mới nghe rõ:
- Tôi đã phạm tội. – cô nói. – Không có gì giúp được tôi cả.
- Tôi cho rằng tôi làm được, – anh nói thêm, – nếu cô cho phép.
- Ông có thể thử xem, – cô khẽ nói trong hơi thở yếu ớt. – Ông cứ thử
nhưng không đạt được kết quả gì đâu. Mọi cố gắng của ông đều vô ích, tôi
biết thế.
Ăngtoan quay lại phía Vêdan:
- Tôi cần một thứ gì phát sáng. Có lẽ ngọn nến cũng được.
Anh lần lượt thổi tắt các ngọn nến trong phòng trừ một ngọn cắm trên cây
bằng bạc. Anh cầm nó cao hơn chỗ đầu cô nằm để cô chỉ ngước mắt lên là
trông thấy.
- Hãy nhìn ngọn nến thật chăm chú, cô Catơrin. Phải làm đúng như tôi bảo
cô. Không có gì động chạm đến cô hay làm phiền cô đâu, – anh nói giọng
cương quyết nhưng nhẹ nhàng.
Đầu sẽ động đậy, cô đồng ý và thì thào:
- Tôi sẽ cố.
- Bây giờ cô nhìn đi! – Anh ra lệnh. – Đừng rời mắt khỏi cây nến.
Lúc đầu cô lưỡng lự. Nghe anh khuyến khích, mắt cô hé mở tập trung vào
ánh sáng. Nếu đúng như Ăngtôniô đã tin rằng chỗ phát sáng điều khiển
được bằng cách nào đó những lực có từ tính thì chỉ một lúc sau ánh nến sẽ
có thể tác động đến những lực ấy. Anh gợi ý:
- Bây giờ cô thử động đậy chân xem.
Nhưng không có gì xảy ra cả. Không có một cử động nào ở dưới làn chăn.
Anh khẩn khoản:
- Cố đi, cố thêm đi!
Không có lời đáp. Trán toát mồ hôi, anh lại nói thêm nhưng vẫn không có
kết quả gì khác sự yên lặng và bất động.
- Lạy Đức Mẹ! – Vêdan lẩm bẩm trong miệng, – Không ăn thua gì cả.
Bỗng Ăngtôniô biết rõ điều rắc rối. Nếu đúng như anh giả thiết là trạng thái
của cô gái giống như bị thôi miên thì sự thôi miên ấy phải tác động vào một
chỗ nào trong cơ thể cô và ở lại đấy ít ra là trong lúc này. Nhưng, nếu anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.