NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 382

- Điều làm em kinh hoảng nhất là, – Cô nói rất nhỏ hình như hổ thẹn, – là
em đã muốn ở lại, Tôniô ạ. Em muốn xem những cảnh đó.
Cô giấu mặt vào ngực anh:
- Tôniô, em thấp kém, xấu xa quá phải không, vì em đã có ý muốn như thế.
- Không, – anh khẽ nói. – Chính anh cũng đã bị cám dỗ. Cái kinh khủng
của sự việc ấy là sức mê hoặc của nó, giống như loài rắn.
- Ôi! Vũng bùn đấy! Em không còn sạch sẽ nữa rồi. – Cô rền rĩ úp mặt vào
hai bàn tay.
- Em nghĩ thế vì em sống nền nếp và trong sạch, – anh nói. – Em không
biết cảnh tượng gì đang chờ mình, chỉ có thế thôi.
- Em nhớ lời đã hứa với anh và cảm thấy phải đi ngay lập tức, ngay lập tức.
Nếu không em sẽ ở lại đến cùng, không tránh được.
- Về phần anh, anh rất sung sướng vì em đã về. Luxia ạ. Bây giờ thì em đã
an toàn, việc em cần làm hơn cả là đi ngủ.
Anh bỗng ngẩng đầu lên. Từ sau khi bị bắt giam, anh luôn cảnh giác, anh
nhận rõ trong đêm vắng một tiếng động bất thường theo gió vẳng vào cửa
sổ mở. Đó là tạp âm của tiếng ngựa phi, tiếng kêu, tiếng khí giới chạm vào
nhau và rõ ràng là từ phía nhà hầu tước Đơ Pooctalecta.
- Tôniô… Cái gì thế? – Luxia khẽ hỏi, mặt trắng nhợt như chiếc cổ áo trắng
của cô.
- Không rõ.
Họ ra ngồi ở đi văng bên cửa sổ mở gần sát bên nhau và người họ chạm
vào nhau. Bàn tay nhỏ bé của Luxia luồn vào tay Ăngtoan, anh thân thiết
nắm chặt lấy làm cho cô yên tâm. Tiếng động lan rộng hơn. Thỉnh thoảng
có bóng người chạy luồn qua hàng cây dọc phố và có tiếng súng nổ đằng
xa.
Cô gái thì thầm:
- Em sợ lắm, Tôniô. Anh có cho rằng đấy là bọn vệ binh của Toà án Tôn
giáo không?...
- Có thể lắm, – Tôniô trả lời và lắng tai nghe.
- Như vậy có nghĩa là họ sẽ phát hiện được những gì đã xảy ra. – Cô lại nói
gần như hốt hoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.