NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 383

- Tạ ơn Chúa đã run rủi cho em vội vàng trở về! – Anh nói một cách sôi
nổi. – Chỉ thêm vài phút nữa là sẽ quá chậm.
Cô ngồi sát lại bên anh:
- Tôniô, em sợ… sợ lắm!...
Chính anh cũng đang run lên vì lo âu. Nếu biết rõ Luxia có mặt ở buổi dạ
tiệc và tiết mục tiếp theo, Toà án tôn giáo có bắt cô không? Và Giăng cũng
tham dự ở đấy nữa…
- Nghe đây, Luxia… Nếu bất cứ ai hỏi chiều nay em đi đâu, em nghe rõ
không, em hãy trả lời rằng đã dự tiệc ở nhà hầu tước, nhưng sau đó ra về
ngay. Thời gian còn lại trong buổi ấy em ở nhà với anh, sau khi anh ở
trường về.
Cô cười như ngây dại và bứt rứt:
- Một mình ở tầng dưới một ngôi nhà lớn, với một thanh niên đẹp trai,
trong bóng tối, em sẽ bị mang tiếng!
- Bị mang tiếng còn hơn bị tra khảo, – anh lẩm bẩm qua kẽ răng. – Bây giờ
thì xin em đừng quên câu chuyện vừa chuẩn bị.
Hai người ôm nhau ngồi trong bóng tối, họ tìm ở nhau điều làm dịu nỗi lo
âu. Đầu Luxia ngả vào vai Ăngtoan, nghe cô thở sâu và đều đặn anh mới
biết là cô đã ngủ. Anh nhẹ nhàng ngồi nhích ra, vòng tay đỡ cô tựa vào anh
rồi anh cũng ngủ thiếp đi.
Mấy giờ sau anh giật mình thức dậy với cảm giác rất rõ rệt là có ai thì thầm
gọi tên mình. Luxia vẫn tựa vào vòng tay anh ngủ ngon lành. Anh khẽ lay
cho cô thức dậy.
- Tôniô!... Tôniô!... – có tiếng gọi khẽ.
- Đúng Giăng rồi! Tạ ơn Chúa! – Ăngtoan nói và thở dài nhẹ nhõm.
Rồi anh nói to:
- Giăng, chúng tôi ở đây.
Anh nghe tiếng chân bước lên bậc rồi Giăng đầu tóc bù xù, quần áo xộc
xệch, rón rén vào trong phòng. Trông thấy áo trắng của Luxia sáng mờ mờ
trong phòng, anh ầm ừ một cách vui vẻ:
- Ồ! Xin lỗi nhé, mình làm phiền các cậu…
Luxia ngồi thẳng lên bực tức nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.