- Cậu làm thế nào đến được đây, với bộ áo này?
- Tưới vàng lên người những thằng gác, – Giăng trả lời vắn tắt.
Anh đến gần hơn và Ăngtoan phải áp tai sát song sắt mới nghe rõ tiếng anh.
- Tôniô, nghe mình nói cho rõ. Mình chuẩn bị cho cậu vượt ngục.
- Vô ích. Giăng ạ, và không được đâu. Mình ra lệnh cho cậu dừng ngay
việc điên rồ ấy lại. Cậu cũng muốn lên giàn thiêu à?
- Thế cậu có muốn lên đấy không? – Giăng lẩm bẩm. – Dư luận công chúng
quả quyết rằng cậu sẽ bị thiêu trong lò hoả thiêu tổ chức vào tuần tới để
chào mừng tên linh mục Inhaxiô trở về.
- Mình đã đoán trước được, Giăng ạ. Hắn không thể vắng mặt trong ngày
hội này, nhưng mình cần gì khi mình biết Luxia đã được an toàn.
- Luxia ấy à? Ngược lại cậu không biết rằng cô ấy vẫn ở Cada Xăngta sao?
Ăngtôniô bíu chặt song cửa:
- Cậu nhầm đấy, Giăng ạ! Không thể như thế được! Linh mục Phêlíp
Xăngtốt đã thề là sẽ để cô ấy tự do ngay sau khi mình ký bản thú tội.
- Hắn giả vờ để cậu bằng lòng ký! Mình vừa nói chuyện với Luxia cũng
qua song sắt cửa, cách đây chỉ mấy phút.
- Nhưng Xăngtốt đã hứa, – Ăngtôniô bướng bỉnh nhắc lại.
- Tôniô của mình, đối với một số sự việc cậu ngốc không chịu được! Cậu
biết đấy, không thể tin được lời người nào đã dính đến Toà án tôn giáo, dù
ở gần hay ở xa. Còn ông Belacmi, ông già tội nghiệp đã chết ngay sau hôm
cháu gái bị bắt.
- Xin Chúa thương xót linh hồn ông ấy! – Tôniô thì thầm một cách kính cẩn
vì anh yêu mến sâu sắc con người rất tốt này.
- Luxia là người thừa kế duy nhất của ông. Còn cả một gia sản trong tài sản
nhà Belacmi ở Mađơrit, cậu tưởng Toà giáo để lọt miếng mồi béo bở ấy à!
Luxia sẽ ở tù, nếu không xấu hơn nữa, và tài sản của cô sẽ bị Toà giáo tịch
thu. Ôi! Đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng một bị
cáo bị kết án không phải vì có tội mà vì có của.
Tất cả sự lặng lẽ chịu đựng Ăngtoan đã sống hơn một tuần lễ bị quét sạch
bằng luồng gió phẫn nộ và giận dữ. Sẽ không có chỗ cho lòng tốt, sự thành
thật và tình yêu trong một xã hội mà những nhân vật như vậy nấp dưới