danh Chúa để hưởng quyền hành lớn đến thế. Muốn ra sao cũng được, phải
trốn khỏi Cada Xăngta.
- Cậu có kế hoạch để vượt ngục chưa? – Anh nóng nảy hỏi.
- Hoàng hậu đã cho mình số lượng vàng cần thiết để mua bọn gác và bọn
cai ngục. Nếu chúng mình thoát được Cada Xăngta và Mađơrít, bà sẽ cấp
cho ngựa khoẻ và lấy cho một giấy thông hành để vượt biên giới sang nước
Pháp.
- Thoát khỏi đây, – Ăngtoan cười tuyệt vọng – Nhưng... làm thế nào chứ?
- Đúng là không dễ dàng, – Giăng thừa nhận. – Nhưng một số sự việc diễn
ra thuận lợi cho chúng ta. Nhiều giáo sĩ dòng Đôminich mới đến Cada
Xăngta, mình biết rất rõ, bọn gác cửa ngoài còn lâu mới biết họ. Còn bọn
giữ khoá và bọn gác, mình mua được chúng rồi. Bằng số vàng ngang trọng
lượng của chúng. Mình chắc sẽ làm cậu thoát khỏi đây dưới bộ áo dòng
Đôminich, nhưng không thể làm như thế với Luxia, cô ấy nhỏ quá.
- Vậy thì phải tìm cách khác chứ.
Giăng lo âu và cau có trả lời:
- Điều khốn kiếp là khi chết rồi ra khỏi đây đơn giản và dễ dàng hơn còn
sống nhiều. Chỉ đi đến chỗ cậu, mình đã gặp hai quan tài.
- Giăng!
Tiếng Ăngtoan lại có những âm rung quen thuộc khi anh phấn khởi.
- Giải pháp của ta đây rồi! Chúng ta đưa, hay nói đúng hơn là khiêng Luxia
trong quan tài.
- Mình đồng ý, nhưng làm thế nào?
- Cậu có thể đưa được một quan tài rỗng vào Cada Xăngta không?
- Được, – Giăng nói, – Điều đó làm được, dễ dàng nữa. Họ sẽ mang vào
bằng cửa sau, mình cũng vào cửa ấy.
- Vậy là cậu có thể làm việc ấy, – Ăngtoan thì thầm, hướng về niềm hy
vọng bất ngờ này. – Mà cậu phải làm việc ấy.
- Được. Nhưng nếu một tên gác ở ngoài muốn biết có đúng mình mang xác
ra không thì sao?
- Hình dáng bên ngoài của Luxia sẽ giống hệt xác chết, mình sẽ thôi miên
cô ấy.