Frank Slaughter
Người tình tuyệt vời
Nguyễn Lan Đồng dịch
Phần 5 - Đoạn kết
Đoạn kết
Khi chiếc xe trạm lên đến đỉnh đồi, người đánh xe dừng lại một lát cho
ngựa thở.
Qua chặng đường dài vượt biển Măngsơ, Ăngtoan mệt mỏi thiu thiu ngủ
trên đệm xe. Anh tỉnh giấc nhìn qua cửa xe:
- Luxia! Nhanh lên. Trông kìa!...
Tuy đang ngái ngủ, cô cũng theo lời anh, rồi cô giụi mắt như đứa trẻ đang
kinh ngạc. Dưới chân họ, dòng nước bạc của con sông nhỏ, các mái nhọn
và các gác chuông vươn lên ở bờ bên kia hợp thành một cảnh tượng đẹp đẽ,
êm đềm dưới ánh trời chiều.
- Anh đánh xe! Sông này là sông gì?
- Chúng tôi gọi là sông Cam, thưa ông.
- Còn thành phố này?
Người đánh xe nhổ từ trên cao xuống đất. Nhưng giọng anh ta bao hàm
niềm kính trọng và kiêu hãnh khi anh ta trả lời:
- Cambritgiơ, thưa ông.
- Cambritgiơ! Ăngtoan vui vẻ nhắc lại.
Trường Đại học Cambritgiơ, ở nước Anh. Nơi có trường Gôngvin và Caiơt.
Đúng, tất cả đều như Ăngtoan đã tưởng tượng, một nơi của cảnh đẹp, của
hoà bình và tự do, nơi có cuộc sống tốt lành.
- Em nhìn xem con sông trong biết chừng nào, Luxia! Đó là điềm sung
sướng, – anh nói tiếp.
- Điềm à? – Luxia hỏi và cau lông mày lại cố hiểu ý anh.
- Đúng, em nhìn xem, Luxia, con sông này không giống sông Bakigơlion.
Em có nhớ nó đen sì, bùn lầy và xấu xí không?
- Con sông Bakigơlion ở Pađu? Có, em nhớ rồi. Con sông nhỏ thật kinh
khủng!...
Chiếc xe lại tiếp tục đi trong tiếng roi quất vun vút.