NGƯỜI TÔI YÊU, NAY ĐÃ BẠC ĐẦU - Trang 17

Giang Trọng Lâm vẫn ở đó, nhưng cô lại cảm thấy, mình cùng với

Giang Trọng Lâm quen thuộc trước kia vĩnh viễn ly biệt rồi.

Du Dao đã ngủ trên sô pha, không lâu sau, cửa phòng vốn lặng yên

không tiếng động của Giang Trọng Lâm bị mở ra, người đáng lẽ đã đi ngủ
bây giờ vẫn mặc quần áo chỉnh tề, không có ý định nghỉ ngơi. Anh nhẹ
nhàng đi đến bên cạnh Du Dao, nhặt hai cái gối ôm trên đất, tắt TV, sau đó
cố hết sức bế cô lên.

"Già rồi, già rồi." Anh nhẹ nhàng thở ra, cảm thán.

Buổi sáng, khi thức dậy, Du Dao phát hiện mình đang nằm trên

giường phòng dành cho khách, chăn đắp cẩn thận. Cô ngồi trên giường
nghĩ, Giang lão tiên sinh còn có thể ôm cô lên ư?

Du Dao bò dậy đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu. Lúc đến cầu thang

liền nghe thấy tiếng của một ông lão xa lạ từ phòng khách truyền tới.

"Lão Giang này, hôm nay ông đi câu cá cùng tôi không? Chờ lát nữa

con trai tôi sẽ lấy xe đưa chúng ta đi, đến trưa chúng ta sẽ ăn ở đó, chiều lại
kêu con trai tôi tới đón."

Tiếng Giang Trọng Lâm vang lên, "Tôi không đi đâu, ông đi một mình

đi, tôi còn có việc, mấy ngày nay đều bận rồi."

Tiếng của ông lão kia rất lớn, chính là một người hào sảng, "Này nha,

ông còn có chuyện gì chứ, còn không phải là nghiên cứu sao. Cả ngày
nghiên cứu mấy thứ kia, đầu óc muốn hỏng mất, thân thể so với lão già bảy
mươi tuổi này còn không bằng."

Giọng điệu của Giang Trọng Lâm vẫn không nhanh không chậm, "Tôi

thật sự có việc."

"Vậy ông nói xem, có việc gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.