Anh đè cô lên bức tường gạch men màu trắng phía sau, phía sau là
băng, người phía trước lại nóng như lửa, cô dựa vào sát người anh theo bản
năng.
Hơi thở của cô vì sự đụng chạm của anh mà rời rạc, trong miệng cũng
không khỏi bật thốt ra tiếng rên rỉ.
Chu Duyên Xuyên đưa tay che lại môi cô theo bản năng, đẩy nhanh
tốc độ. Âm thanh của cô anh thích nghe, nhưng lại không dám nghe, bởi vì
ngay lúc này đây, đối với anh nó chẳng khác gì thuốc kích dục.
“Hai tháng này em sẽ nhớ anh chứ?” Giọng nói khàn khàn của Chu
Duyên Xuyên vang lên bên tai cô.
Cả người Hà An Nhiên ngây ngẩn, cô ôm chặt lưng anh.
“Sẽ… Sẽ…” Cô thở dồn dập trả lời anh.
“Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh.”
“… Ừ.”
“Còn phải gọi video.”
Lúc này Hà An Nhiên thật sự muốn đánh anh, sao anh có thể nói nhiều
như vậy, mấy chuyện này không phải đã nói rồi sao. Mỗi ngày đều phải
nhớ anh, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh, gọi video nữa, rõ ràng
là cô đã đáp ứng với anh rồi, anh vẫn một hai phải hỏi lại lần nữa là có ý
gì?
Anh đột nhiên bóp chặt eo cô, dưới thân ra sức động mạnh, Hà An
Nhiên lập tức run rẩy.
“Mau trả lời anh!”