hai người họ còn có tình cảm nhiều năm như vậy.
Cho dù không liên quan đến tình yêu, nhưng cũng không phủ nhận
được, trong lòng anh, Tụng Nghị và Nghiễm Ninh đều quan trọng như
nhau, nhưng cũng chỉ là với thân phận bạn bè hoặc là người nhà mà thôi.
Cho nên anh chỉ có thể cách xa cô một chút mới thỏa đáng.
“Tụng Nghị…”
“Chu Duyên Xuyên, từ trước đến nay mình đã lấy thân phận là bạn bè
ở bên cậu nhiều năm như vậy, tình yêu của mình chưa bao giờ ít hơn so với
An Nhiên, thậm chí mình còn yêu cậu hơn cô ta, vì sao cậu vẫn không chịu
nhìn mình?”
“Tụng Nghị, xin lỗi.”
“Quên đi, mình không cần lời xin lỗi của cậu, cậu cũng không có gì
mà phải xin lỗi mình, chỉ là cậu không yêu mình mà thôi.”
Hà Tụng Nghị cảm thấy hốc mắt mình cay cay, giống như có thứ gì đó
đã phá tan được trói buộc, sự tự tôn cuối cùng khiến cô không thể kìm nén
được nữa.
“Mình yêu cậu là chuyện của mình, mình biết trong lòng cậu chỉ có
mình em gái An Nhiên, nhưng mình vẫn muốn nói với cậu, cũng xem như
là cho mình một cái công đạo, cho tình cảm nhiều năm của mình một cái
kết cục.”
Hà Tụng Nghị mỉm cười với anh: “Nói ra xong, cả người cũng nhẹ
nhàng hơn không ít.”
“Tụng Nghị, xin lỗi, mình không cho được thứ cậu muốn. Cậu rất tốt,
mình tin cậu nhất định có thể tìm được một người tốt hơn mình…”